281 Điền Phong cười mị đi ra Trương Lãng khó có thể ngồi yên đi nhanh ra ngoài. Rất nhanh chóng Điền Phong và Thái Sử Từ đều đến, đằng sau có mấy người lính trói áp Chu Du tiến tới.
282 Đúng lúc này có binh sĩ thông báo:- Chúa công có người cầu kiến. - Là nàng?Trương Lãng kinh ngạc, sau khi lần trước lấy được Bích Ích đao hắn cũng không gặp lại Bồ Nhu.
283 Điền Phong mỉm cười tiến lên cao giọng nói:- Tâm nguyện chúa công cuối cùng cũng đạt thành, thật là đáng mừng. Trình Dục bất mãn nhìn Chu Du mà trầm giọng nói:- Nghe đồn ngươi tài trí hơn người ngày sau ở dưới trướng chúa công hi vọng không keo kiệt chỉ giáo.
284 Lữ Bố kinh ngạc nhìn Trương Lãng, sau nửa ngày Trương Lãng lại nói tiếp:- Kỳ thật Lãng muốn cùng tướng quân liên thủ, như vậy có thể tranh hùng thiên hạ, mà cũng có thể vì muôn dân trăm họ xuất nhiều phần lực.
285 Lưu Diệp lấy ra một kim tiên đỏ Hoàng thẫm hai tay trình lên;- Tào công biết Giang Nam thủy có địa tính cho nên đưa cho tướng quân năm trăm đại uyển, táo mã một nghìn, trong đó có ba thớt hãn huyết bảo mã ở tây vực, mong tướng quân nhận cho.
286 Từ Tuyên vừa nói xong Trương Chiêu và Cố Ung đều kêu lên:- không thể. Cố Ung lại nói;- Nếu như một nghìn con chiến mã và chức quan vô dụng kia thì đúng là nhặt được hạt vừng ném đi dưa hấu.
287 Trương Lãng vô cùng hưởng ứng cuộng chiến Hoàng Hà cho dù mình giúp ai ai thua hắn cũng không chịu thiệt hại gì, cho nên hắn cũng không nhàn rỗi, chỉnh đốn quân đội, rèn luyện thủy quân.
288 Trình Dục cười nói:- Văn Sính lĩnh năm vạn quân từ Giang Lăng tiến công, uy thế tuy hung hăng nhưng lại là cơ hội cho quân ta. Trương Lãng kinh ngạc hỏi:- Chẳng lẽ Trọng Đức muốn đánh lui bọn hắn hay sao?Trình Dục lắc đầu:- Muốn đánh bại bọn họ thì tương đối khó khăn nhưng muốn cho bọn họ không đánh hạ khẩu thì có khả năng.
289 Sắc mặt của Điền Phong trở nên quái dị;- Là Lưu BỊ. - là hắn. Trương Lãng cơ hồ không thể tin được. - Đúng là Lưu BỊ. Điền Phong không rõ tại sao Trương Lãng lại vui mừng như thế nhưng tâm tình buông lỏng không thôi.
290 Điền Phong nhắc nhở:- Chúa công nghĩ như vậy binh sĩ thủ vệ Dự Chương không nghĩ như vậy. Trương Lãng gật đầu;- Tiên sinh nói rất đúng. Sau đó hắn chuyển sang nói với Đinh Phụng:- Lập tức hạ lệnh cho binh sĩ lên đường tới Nam Xương đồng thời phái người nói với Hoa Hâm nói hắn không cần phải lo lắng ta sẽ mang binh tới trợ giúp.
291 Trương Lãng kinh ngạc nói:- Chỉ mang theo một vạn binh sĩ? Vậy làm sao đánh?Quách Gia nói:- Đúng vậy, không thể mang nhiều. Nếu mang đi quá nhiều vậy thì một là khiến phòng tuyến Hạ Khẩu trống rỗng, thứ hai là khiến quân địch phát hiện ra.
292 Hoàng Tự đâu chịu bỏ qua, vừa đuổi theo vừa la lớn:- Dương Linh, chẳng phải ngươi rất lợi hại sao? Có gan thì dừng ngựa lại, cùng bổn đại gia quyết đấu sinh tử! Nếu ngươi thắng được bổn tưởng quân thì sẽ tha cho ngươi một con đường sống!Lúc này Dương Linh vội vàng chạy trối chết, đâu dám dừng lại.
293 Dương Linh mắt tràn đầy nghi ngờ, lòng nói thầm, bởi vì gã không tin tưởng lời của binh sĩ, nhưng cũng không dám hoàn toàn phủ nhận. Dương Linh ngẫm nghĩ hỏi:- Làm cách nào chứng minh lời ngươi nói là thật?Binh sĩ cười khẩy, hiển nhiên hơi khinh thường Dương Linh:- Dương tướng quân, sao ngươi không nghĩ thử coi? Nếu không phải tiểu nhân là thị vệ binh của Hoàng tướng quân thì sao có thể quen thuộc tình hình của hắn như vậy, còn dễ dàng trộm ra mấy thứ này?Dương Linh cảm thấy có chút đạo lý, lòng không ngừng đắn đo do dự.
294 Toàn Tông ở dưới thành khiêu khích nửa ngày, bỗng thấy cầu treo cửa thành hạ xuống, sau đó lao ra một đội nhân mã cách mình chỉ chừng một mũi tên, áp trận địa, binh sĩ dàn thành hàng, bắt đầu kêu la.
295 Trương Lãng nặng nề thở dài, nói:- Cái này không phải là lỗi của ngươi, kỳ thật chỉ trách ta làm quá đáng. Nếu không làm vậy thì Hàn Huyền sẽ không nghi ngờ phụ thân ngươi, sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn cho đại kế sau này của ta.
296 Lúc này không biết thị vệ từ đâu đến tiến tới, nói thầm với Hàn Huyền một lúc, khiến mắt gã đầy sửng sốt rồi từ từ biến thành vui sướng, đến cuối cùng cười ha hả.
297 Quân Lưu Bàn nhanh chóng tiến lên, tranh thủ trước quân Trương Lãng chạy tới Âm Sơn. Lúc này mặt sau bỗng có một khoái mã chạy nhanh như bay tới. Quân Lưu Bàn lập tức cảnh giác, nhưng người trên ngựa ghìm cương chiến mã, móng ngựa ở trên không trung đạp lung tung.
298 Hàn Huyền tức ói máu, quát:- Người đâu, kéo Dương Phổ xuống chém cho ta! Còn ai dám nói giùm Hoàng Trung cũng chém hết!Cảm xúc bất mãn bắt đầu lan tràn trong lòng các binh sĩ Lưu Bàn.
299 Quách Gia cúi đầu đi tới đi lui hai bước, sắp xếp cách nghĩ của mình, cảm thấy không có gì sai sót mới từ từ nói:- Bây giờ vị trí của chúng ta là trong lãnh địa La Huyện, nếu không có gì ngoài ý muốn thì Vương Uy đã nghe được tiếng gió rồi, còn chuẩn bị sẵn sàng quyết tử chiến với quân ta tại Ba Khâu.
300 Trương Lãng gật đầu nói:- Đúng vậy, giết chúng thì dễ rồi, nhưng muốn lặng lẽ xử lý, còn không kinh động quân khác thì cực kỳ khó khăn. Quách Gia cười to nói:- Có gì khó đâu? Bây giờ chúng còn chưa hình thành đoàn đội tác chiến thật sự, mỗi đại quân đều có khoảng cách nhất định, chỉ cần có thể nắm chắc thời gian thì không có gì là không thể.