241 Trương Lãng ngừng bước chân nhìn mọi người trong hành lang, cao thâm mạn trắc mà cười:- Ba tháng lương thảo là đủ rồi, ta cho rằng Tôn Sách không đầy ba tháng sẽ bại ở Dự Châu.
242 Từ Thứ bước ra khỏi hàng, nói:- Chúa công, người đã đông đến đủ rồi. Trương Lãng gật đầu, ngồi trên ghế nói:- Vậy chúng ta bắt đầu đi. Từ Thứ lập tức ý bảo người hầu lấy ra một chồng văn thư đưa lên cho Trương Lãng, sau đó cung kính nói:- Chúa công, đây là ghi chép tất cả thu chi tài chính thị thứ cai quản Thọ Xuân sau này, còn có ghi lại hộ khẩu mấy quận Hoài Nam, cùng với bản đồ quân cơ và phân bố phòng bị quân ta.
243 Từ Hoảng hít ngụm khí, nói:- Cách nghĩ của quân sư giống như là bỏ xe giữ tướng vậy!Quách Gia cười dài nói:- Đúng là thế. Bỏ Lữ Bố, lấy Tôn Sách. So sánh ý nghĩa tây tiến Dự Châu và đánh hạ Đông quận thì khác biệt một trời một vực.
244 Trương Lãng rất bất ngờ hỏi:- Là nàng ư?Giọng nói ngọt dính của Tô Nhu đáp lại:- Đúng là nô gia. Trương Lãng mặt không biểu tình nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng nói:- Nàng tới chỗ này làm gì?Tô Nhu hoàn toàn không sợ hãi, vẫn là cười khẽ nói:- Nô gia có cơ mật quan trọng muốn bẩm báo cho lão gia.
245 Bồ Nhu thấy Trương Lãng ngây ra như phỗng đã lâu, cẩn thận thử hỏi:- Lão gia có biết tiểu sư muội của nô gia?Một câu nói đánh thức Trương Lãng khỏi suy tư, hắn lắc đầu bảo:- Không quen biết, nhưng có nghe nói.
246 Từng đợt tiếng ngựa hú, hậu phương bắt đầu truyền đến nhạc đội, tiếng trống khích lệ nhân tâm thùng thùng vang, dưới bóng đêm bắt đầu diễn ra hình ảnh điên cuồng mà rung động.
247 Doanh trướng trong quân, Trương Lãng tụ tập mấy tay thuộc hạ cốt cán tổ chức cuộc họp. Trương Lãng ngồi trên ghế chủ soái, trước mặt bày cái bàn vuông vức bốn góc.
248 Trống trận đánh ầm ầm, kèn vang ù tai, giết…Máu nóng sôi sục, ngư lân binh mượn đặc tính trọng giáp, trên đường không bị ngăn cản, điên cuồng xông tới dưới tường thành.
249 Trương Lãng gật đầu nói:- Ta sợ là Chu Du, Lỗ Túc mưu ma chước quỷ nhiều, các ngươi sẽ không cẩn thận trúng bẫy của chúng. Đặc biệt ra lệnh Phụng Hiếu, Trọng Đức theo các ngươi cùng đi.
250 Một ngày qua đi, hành quân sáu mươi dặm nhưng đã khiến binh sĩ mệt mỏi kêu khổ thấu trời. Trương Lãng buồn bực lắc đầu liên tục. Đội ngũ sĩ khí giảm thấp, tố chất không đồng đều sao có thể ra trận đánh giặc đây? Nếu như thật tới lúc hai quân đối chọi, chỉ sợ vừa va chạm liền gục.
251 Triệu Vân kinh sợ kêu to:- Vân Phi!Luyện Vinh ở trên mặt đất lăn một vòng, Thanh Xà mâu lập tức giơ cao đâm xuyên thấu áo giáp một binh sĩ. Luyện Vinh không quay đầu lại kêu to:- Tử Long đi nhanh lên, đừng quan tâm ta nữa!Triệu Vân bi thương tuyệt vọng, nói:- Không được! Vân Phi, Tử Long tới cứu ngươi đây!Triệu Vân vỗ ngựa định quay lại thì Luyện Vinh trợn trừng mắt, giận dữ quát:- Tử Long, không được! Ta giết một tên là một tên, giết hai tên…Luyện Vinh chợt ngừng bặt, người đứng đó như bị đóng băng.
252 *Đinh!*Một tiếng vang thật lớn, tam tiêm lưỡng nhẫn đao bị bật ra, kế tiếp bên tai hắn vang tiếng kêu to sốt ruột của Yến Minh. - Chúa công mau chạy đi, giao tên này cho thuộc hạ!Trương Lãng nhìn Yến Minh đẫm máu chiến đấu anh dũng, cả người tràn đầy vết thương, khuôn mặt xấu xí càng thêm khủng bố.
253 Cam Ninh một cước đá binh sĩ bay ra xa, tức giận nói:- Sợ cái gì? Lúc trước yêu đạo Trương Giác rải đậu thành binh chẳng qua chỉ là thủ đoạn gạt người nham hiểm, nếu còn ai nói lời trốn chạy thì giết không tha!Trước uy chấn của Cam Ninh, thuộc hạ của gã lo sợ phập phồng không có ý định chạy trốn nữa.
254 Trương Ninh thì còn xui hơn, dù tránh khỏi phản kích lần chót của Cam Ninh nhưng bị đao quang xẹt qua, giáp đặc chế bị đại đao chém rơi xuống đất. Tước linh đứt thành hai lộ ra mái tóc dài óng mượt.
255 Thanh âm như họa mi hót, cực kỳ êm tai. Có thể thấy qua ngắn ngủi hồi phục, Trương Ninh từ trận chiến kịch liệt với Cam Ninh đã hồi phục lại sức khỏe.
256 Chu Du này đúng là mạnh. Kỳ thật nhìn từ chính sử, không nói gì khác, trận chiến Xích Bích đa số công lao là của Chu Du. Trong chính sử vốn không có mượn gió đông, thuyền cỏ mượn tên, liên hoàn kế cái gì.
257 Trương Lãng ngẩn ra. Mấy ngày nay hắn bận rộn công việc quá không gặp nàng, không biết lần này nàng chủ động tìm tới là có chuyện gì. Tuy nghĩ vậy nhưng hắn rất nhanh cho nàng tiến vào.
258 Thời mạt Hán có rất nhiều danh khí, trừ Lãnh Diễm Cự (Thanh Long đao), Trượng Bát Xà Mâu, Song Cổ Kiếm, Ỷ Thiên, Thanh hang, vân vân và vân mà mọi người biết.
259 Trương Lãng chưa hưng phấn đến mất lý trí, biết hai người này có điều e ngại, sợ thương tổn đến hắn. Thêm nữa tâm lý họ cố chấp, rất khó khiến họ phóng chân phóng tay.
260 Mọi người quay về phủ, Trương Lãng bày đơn giản tiệc rượu mời họ. Chớp mắt lại qua nửa tuần, so sánh với thành Tế Dương yên tĩnh, bên Nhữ Nam thì trống trận ầm ĩ.