261 Quách Gia vẫy tay khiến Từ Hoảng tiến tới, nói khẽ bên tai gã:- Chỉ cần đến lúc đó nói dối là Chu Du bị mai phục, bị quân đội của chúa công vây khốn ở vùng nào đó.
262 Hễ là tướng lĩnh đều biết công thành kỵ nhất là vây muộn, Từ Hoảng thỉnh thoảng sai binh sĩ một ít động tác nhưng hiệu quả không rõ ràng lắm. Kế của Quách Gia tuy đang lừa mọi người nhưng đích thực khiến sĩ khí giảm thấp đang dần tăng lên.
263 Trương Lãng nói:- Vậy thì khiến Thái Sử Từ và Lăng Thống tùy thời giữ liên lạc, nếu hắn không xuất hiện tình huống gì thì cứ tiếp tục nam hạ Hoàn thành, để Tử Long lĩnh binh sĩ tiếp ứng, bảo vệ lương thảo.
264 Quách Gia bỗng nhiên bí ẩn nói:- Trọng Đức, ngươi đừng quên Tôn Sách nổi danh là đại hiếu tử nha!- A?Trình Dục lập tức hiểu ý của Quách Gia, mặt mày hớn hở nói:- Người thân của Tôn Sách đều tại Nhữ Nam, chỉ cần tới lúc đó bắt giữ họ, không tin Tôn Sách không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
265 Hoàng Cái tóc bạc tung bay, cắn chặt răng mạnh vỗ mông ngựa của Tôn Sách. Vốn con ngựa đã bị hù nay bị ngoại lực kích động, tung bốn vó chạy như điên.
266 Đuổi tới rồi sao? Tôn Sách bất lực nhìn thuộc hạ của mình. Bây giờ nên làm sao đây? Gã ủ rũ nghĩ. Thiếu đi Chu Du, Lỗ Túc, bây giờ không có cả một người để bàn bạc, nghĩ cách.
267 Dù Hoàng Tự khinh thường nhưng không dám xem nhẹ, Lê Hoa đao vừa đúng chen vào khoảng trống, một chiêu phá thế công của Tôn Sách. Tôn Sách chưa nản lòng, giục ngựa lướt qua, lật tay một thương, rất có sức uy hiếp.
268 Tảng đá uy lực cực lớn, đối phương vốn không có cách nào phản kích, chỉ có nước lùi trở về lỗ châu mai tránh đi mũi nhọn. Từ Hoảng không xung phong ngay, Trương Hoành thở phào một hơi.
269 Khi đi qua trấn Dương Tuyền, Lăng Thống nâng cao tinh thần, cưỡi chiến mã cao to, tay cầm ngân thương, ở đằng trước mở đường. Đằng sau gã theo sát vài thuộc cấp, sau nữa chính là ba ngàn binh sĩ có chức vụ riêng, ngay ngắn có trật tự.
270 Vương Vĩ rõ ràng cũng sốt ruột lên, rống to mấy tiếng, chỉ huy binh sĩ bố trí phòng vệ. Nhưng hiển nhiên cho binh sĩ thời gian chuẩn bị quá gấp rút, rất nhiều công sự phòng ngự chỉ có thể thô sơ dựng, tình hình hơi hỗn loạn.
271 Quả nhiên, binh sĩ địch quân ngày càng khó khăn nếu muốn xuyên qua phòng tuyến này để giết tới trung ương. Cùng lúc đó, có gã khích lệ, binh sĩ phe ta đã tiêu trừ tâm lý bất an ban đầu, hồi phục sức chiến đấu dĩ vãng, bắt đầu dũng mãnh lên.
272 - A!Điền Phong kinh kêu một tiếng, hiển nhiên không hiểu ý nghĩa trong đó, cực kỳ khó hiểu hỏi:- Chúa công định làm cái gì?Trương Lãng cười bí ẩn, lắc đầu không nói.
273 Dễ dàng vậy sao?Hoàng Tự hừ lạnh một tiếng. Binh sĩ Giang Đông đều hình thành một cái lưới bao vây đem quân địch bốn phương tám hướng vây vào trong đó.
274 Đúng lúc Trương Lãng đánh giá thì chiên trường đã phát sinh biến hóa. Đừng nhìn Điển Vi quê mùa nhưng ỏ trong trận hành động của hắn cũng phải làm cho Trương Lãng giật mình.
275 Hoàng Tự nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, Tôn Sách là giả sao?Trương Lãng mỉm cười:- Ngươi lúc giao thủ với Tôn Sách hắn đã sớm bôi tro đầy mặt so với tình trạng bình thường kém hơn rất nhiều, thêm người giả mạo có bảy tám phần tương tự Tôn Sách nếu như không phải là người quen biết cũng không thể phân biệt được.
276 Đảo qua một ngọn đồi nhỏ phía trước xuất hiện hai con đường, quanh co khúc khuỷu. Lnầ này ở trên đường núi xuất hiện vài bóng người nhanh chóng chạy thục mạng.
277 Lúc này bỗng nhiên có binh sĩ tiến tới:- Chúa công Lăng Thống tướng quân đến cầu kiến. Trương Lãng kinh ngạc hỏi:- Điền Phong không phải phái ngươi hạ lệnh rồi sao cần phải cẩn thận canh gác cửa khẩu tại sao sớm về như vậy.
278 Trương Lãng cũng không muốn thời gian dông dài như vậy liền mở miệng nói;- Kiều đại nhân gần đây khỏe chứ?Kiều Huyền liền đáp:- Đa tạ đại nhân ưu ái, tuy nhiên thảo dân đã từ quan vài năm, tinh thần sa sút, thân thể yếu ớt.
279 Trình Dục nghe thấy lời nói của Trương Lãng có vẻ không muốn giết Lữ Bố thì cung kính nói:- Chúa công có gì phân phó. Trương Lãng hiện lên hào quang kỳ lạ rồi nói:- Ngươi lập tức làm một phong thư để cho Lữ Bố Cung Trần mấy người về Mạt Lăng ta muốn gặp bọn họ.
280 Đại Kiều và Tiểu Kiều vô cùng xấu hổ hai người ngẩng đầu lên. Không có cảm giác kinh diễm. Không có cảm giác đụng phải tiên nữ. Trương Lãng bỗng nhiên cảm giác cả đời mình cũng không quên nổi cái khuôn mặt này.
Thể loại: Quân Sự, Xuyên Không, Trọng Sinh, Lịch Sử
Số chương: 100