81 Năm năm sau, tại sân bay“Ninh Ninh! Mình ở đây” Mạc Nhan ở cửa đón khách thấy Cố Chiêu Ninh từ bên trong đi ra vui sướng vẫy vẫy cánh tay. Cố Chiêu Ninh cũng vẫy tay với Mạc Nhan, mặc một chiếc sơ mi caro đơn giản, bên dưới là quần jean bó, chân đi một đôi dép lê La Mã.
82 “Chủ tịch!” Trong phòng làm việc, Lôi Ảnh phá vỡ không khí im lặng, khuôn mặt điển trai của anh trông có vẻ khó khăn. Hoắc Thương Châu đứng bên cửa sổ, không cần nhìn cũng có thể đoán được nét mặt của Lôi Ảnh: “Chuyện gì phải gấp thế?” 5 năm qua, Hoắc Thương Châu dường như càng trở nên trầm lặng.
83 Buổi tối, Cố Chiêu Ninh thay trang phục, đúng giờ có mặt ở tiệc sinh nhật Lạc phu nhân. “Cố tiểu thư, cô đến rồi” Lạc phu nhân thấy Cố Chiêu Ninh, vui vẻ tiến đến tiếp đón.
84 “Xin chào, chủ tịch Hoắc” Lạc tiên sinh thấy Hoắc Thương Châu đi tới vội vàng nghênh đón. Ai chẳng biết thực lực của Hoắc Thương Châu, ngay cả một lão thương nhân như ông cũng phải kính anh ba phần.
85 Thiên Mộng Tuyết thấy ánh mắt nóng bỏng của Hoắc Thương Châu đang nhìn chằm chằm Cố Chiêu Ninh, vội vàng chuyển hướng: “Ha ha, Cố tiểu thư, xin chào, cô còn trẻ mà đã thành công như vậy, tôi thật ghen tị.
86 “Cười cái gì” Hứa Cần Dương nhếch miệng, thấy Cố Chiêu Ninh cười không đứng dậy nổi rất tò mò. Ai ngờ, sau khi cười lại thấy cô im lặng, sau vài giây, anh thấy thân thể cô đang cúi gập thi thoảng run lên, cô đang khóc.
87 Dưới ánh trăng, Cố Chiêu Ninh cố nhìn xem trên nét mặt cương nghị của Hoắc Thương Châu lúc này có bao nhiêu thối tha, anh ta dựa vào cái gì mà vào nhà mình, đột nhiên nghĩ đến: “Anh vào bằng cách nào?” Cố Chiêu Ninh căm tức nhìn Hoắc Thương Châu, đôi tay đang bị anh siết chặt, có cố gắng cũng không thể nhúc nhích.
88 Hoắc Thương Châu giật mình, ánh mắt vô cùng phức tạp, những lời Cố Chiêu Ninh vừa nói như ngàn vạn mũi dao đâm vào tim khiến anh đau đớn. “Anh buông tôi ra đi” Cố Chiêu Ninh rất lâu không thể đẩy được Hoắc Thương Châu ra, cau mày lạnh lùng.
89 Cảm thấy người trong ngực vẫn đang giãy giụa, Hoắc Thương Châu lại mở miệng: “Em biết không? Bây giờ chính anh cũng không nhận ra, anh điên rồi, những năm em đi anh vô cùng hối hận, nếu có thể phát hiện sớm hơn một chút, anh nhất định sẽ không để em ra đi”.
90 “Thế này… anh đi tắm trước đi” Cố Chiêu Ninh cầm khăn bông lau quần áo trên người, cả hai cùng ướt nhẹp đứng ở phòng khách, cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Hoắc Thương Châu đang nhìn mình kỹ lưỡng, Cố Chiêu Ninh vô cùng gượng gạo.
91 “Đúng rồi! Em đi đun nước gừng” Lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai, Cố Chiêu Ninh đẩy Hoắc Thương Châu ra. Quấn chiếc khăn tắm đáng chết, cô cuống quýt chạy vào phòng ngủ.
92 “Cái đó… Cố tiểu thư nói, cô ấy không tiện đưa quần áo cho anh, nên… tôi mới vào”. Lôi Ảnh đại khái nhìn thấu mấy phần,vì vậy lúng túng giải thích, lúc này anh cực kỳ hối hận đã nhận lời Cố Chiêu Ninh vào đưa quần áo.
93 Trời tờ mờ sáng thì Cố Chiêu Ninh có cảm giác mình đang được ôm, kẻ đang ôm mình cô vô cùng lưu luyến vì vậy cô thích cái cảm giác được cọ xát trong ngực người đó say sưa ngủ, lẽ nào vì đêm qua ngủ muộn quá mà bây giờ không thể nào mở mắt.
94 Hoắc Thương Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt tràn đầy tâm sự, anh đã hơn một lần tự hỏi mình ruốt cuộc còn tình cảm với Thiên Mộng Tuyết hay không, chẳng lẽ chỉ còn lại trách nhiệm? Mà phần trách nhiệm không mang theo tình yêu này, sắp bóp ngạt anh, làm như vậy ruốt cuộc để chuộc tội hay là đẩy hai người xuống vực sâu vạn trượng.
95 Nhức đầu! Ngay khi tỉnh dậy Hoắc Thương Châu thấy cảm giác này, theo bản năng anh muốn đưa tay xoa trán, nhưng cánh tay hình như có người gối lên, Hoắc Thương Châu liếc nhìn, Thiên Mộng Tuyết đang vùi trong khuỷu tay của anh say ngủ.
96 “Thiếu gia! Tối qua phía cảnh sát tới lục soát một nhóm người đang hút heroin, không biết kẻ nào chỉ điểm, hơn nữa bọn họ đều khai là chúng ta bán, quản lý đã bị bắt”.
97 “Lữ cục trưởng, hôm nay là tôi bị gió độc tràn tới” Hoắc Thương Châu không chút khách khí ngồi xuống ghế salon, tựa vào lưng ghế từ tốn nói, Lữ cục trưởng lúc này hiển nhiên không có chuyện là đang giả bộ để lừa anh, còn có thể uống trà với trưởng đồn cảnh sát sao? Anh không có thời gian rảnh.
98 “Chủ tịch Hoắc…” Vừa đi ra cửa, Hoắc Thương Châu liền dừng bước, Lý Kinh Lý biết việc không ổn, vội vàng kêu một tiếng. Hoắc Thương Châu mấp máy môi, chậm rãi xoay người nhìn Lý Kinh Lý: “Không phải căng thẳng, sự việc lần này không phải do anh”Anh không nghe nhầm chứ? Hoắc Thương Châu từ lúc nào trở nên thế này… Trong ấn tượng của anh, bất kỳ lúc nào Ngọc Sáng gặp chuyện không hay, Hoắc Thương Châu đều ít nhiều nổi giận, đây là lần đầu tiên hắn thương cảm anh, anh còn nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm không hay là đầu chủ tịch có vấn đề?“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái đó, hai ngày tới anh có thể nghỉ phép, chuyện chưa giải quyết xong, tốt nhất anh không nên ra ngoài.
99 “Không thể!” Anh khẳng định. Ngay từ khi Hoắc gia nhận nuôi anh vì Hoắc Thương Châu, anh đã hạ quyết tâm, cả đời này sẽ không phản bội, cho dù Hoắc Thương Châu muốn lấy mạng anh, anh cũng sẽ vì việc nghĩa mà hi sinh tính mạng.
100 “Cái đó… Hứa Cần Dương, hôm nay em mời anh ăn cơm”. Những ngày này, cô đổi cách xưng hô từ Giám đốc Hứa thành Hứa Cần Dương, đây là giới hạn thấp nhất cô có thể làm rồi, Hứa Cần Dương từng nói đùa, anh hy vọng lúc còn sống được nghe cô gọi một tiếng Cần Dương, như vậy anh có chết cũng nhắm mắt.