1 Nộp xong đơn xin nghỉ việc, tôi đi bộ về nhà trong tâm trạng uất ức phẫn nộ, kiệt sức gieo mình suống sofa. Là một thư ký, tôi không cho rằng mình có chỗ nào chưa tròn phận sự, mọi thông tin ông chủ cần tôi đều thu thập đầy đủ, phân loại rõ ràng, tài liệu ông chủ yêu cầu, tôi đều chuẩn bị chu đáo, thông qua sự phê chuẩn của ông chủ rồi mới gửi đi, ông chủ muốn tôi cùng đi dự tiệc, khách yêu cầu tôi uống nhiều đến đâu, chưa bao giờ tôi dám nói “không”, ngay cả khi tâm trạng ông chủ không vui, bực bội quát tháo, tôi cũng nhẫn nhịn đến khi ông chủ hết bực…Tuy nhiên, dù tôi đã cắn răng nhẫn nhịn suốt hơn một năm vẫn bị ông chủ vốn có ý muốn một “quan hệ” khác với tôi tuyệt tình hất ra khỏi cửa.
2 Về đến nhà, tôi mệt mỏi nằm vật xuống giường, nhìn trần nhà màu trắng, nước mắt chực trào ra đọng lại nơi khóe mắt. Tôi cũng mong có một người đàn ông biết trân trọng tôi, giữ tôi trong nhà, để tôi có một bến đỗ bình yên tránh mưa tránh gió, chuyên tâm chăm sóc con gái nhỏ.
3 Ánh mắt Lâm Quân Dật như có ma lực nào đó khiến tim tôi khẽ lay động. Không biết lấy can đảm từ đâu, tôi lại hỏi một câu vốn dĩ không dám hỏi: “Lâm tiên sinh là con một phải không ?”“Phải!” Anh ta hơi thả lỏng người, lơ đãng tựa vào thành sofa, dửng dưng nhìn tôi.
4 Đi theo Lâm Quân Dật đến một phòng tiệc cao cấp đặt trước trong khách sạn, ánh đèn sáng chói làm tôi không mở được mắt. Không ngờ bốn năm nay, tôi vẫn không quen được với thế giới hưởng lạc đèn xanh rượu hồng, không chịu được “cuộc vui suốt tháng, trận cười thâu đêm”.
5 Bị đặt trên tấm đệm mềm như nước, tôi mới mơ màng mở mắt, về đến nhà nhanh vậy sao? Tôi ngủ từ lúc nào? Vừa rồi tôi đã làm gì?Càng nghĩ đầu càng đau, thôi, không nghĩ nữa.
6 Hết hai ngày nghỉ cuối tuần, vừa bước vào phòng làm việc, tôi giật mình đứng ngây, nếu không thấy Triệu Thi Ngữ đã ở đó, nhất định tôi nghĩ mình vào nhầm phòng, tại sao cánh cửa phòng làm việc của Lâm Quân Dật vốn bằng gỗ lại thay bằng cửa kính, mà trên tường lại trổ một cửa sổ lớn có khung kính, thợ ở đâu mà làm nhanh như vậy?“Chuyện là thế nào?” Tôi hỏi.
7 Người đàn ông trung niên đeo cặp kính gọng vàng, tư phong nho nhã, khuôn mặt hao hao Âu Dương Y Phàm nhưng trông trầm tĩnh hơn nhiều. “Chú Âu Dương!”Nghe Lâm Quân Dật gọi ông ta như vậy, tôi mới nhớ ra người đó là ai.
8 Camt thấy bàn tay nóng giãy của anh ta đang lần tới ngực mình rồi xoa nhẹ nhàng, người tôi run lên. Tôi ảo tưởng anh ta sẽ bỏ qua như lần trước, giọng run run giải thích: “Tôi thật sự không có ý quyến rũ anh, tôi thấy anh không khỏe nên mới đưa anh về nhà, không ngờ làm anh hiểu lầm…”“Hiểu lầm? Cô nên nhớ tôi là người đàn ông bình thường!” Anh ta ngậm vành tai tôi, đầu ngón tay khẽ vuốt chỗ mẫn cảm của tôi.
9 Tỉnh dậy khỏi giấc mơ, ý nghĩ đầu tiên của tôi là phải giết anh ta, nhưng bên gối lại thấy chiếc váy lụa màu hồng để ngay ngắn. Tôi xoa cánh tay đau nhức, mặc quần áo rồi ra khỏi phòng.
10 Hôm sau, tan học, tôi loanh quanh gần một tiếng đồng hồ ở hành lang, lưỡng lự mãi, cuối cùng lấy hết cam đảm bước vào lớp của Trần Lăng, trong lớp không có ai, chỉ có mình Trần Lăng đang ngồi làm toán.
11 Sau hôm đó, tôi không đến công ty nữa, cũng không xin nghỉ việc, bởi tôi không biết nếu lại nhìn thấy khuôn mặt kia, tôi sẽ làm chuyện gì!Tạm thời tôi đi giúp việc theo giờ cho các gia đình, khi không đi làm, lại xem quảng cáo trên báo, đến các công ty dự tuyển.
12 Không biết đã ngue bao lâu, tiếng nhạc chói tai làm tôi tỉnh giấc. Mơ màng tỉnh giấc, thấy trên người mình là tấm chăn mỏng, đầu gối lên chiếc áo vét của Lâm Quân Dật.
13 Một chiều hoàng hôn mùa xuân, hương cỏ xanh thoảng qua mái tóc nhưng không làm tôi bận lòng. Khoác tay Liễu Dương đi xuống tầng trệt ký túc xá, tôi nhìn thấy một gã trai mặc áo sơ mi bộ dáng rất lôi thôi, ngó nghiêng như tìm ai mà như đợi ai.
14 Sau khi lặng lẽ bỏ đi, tôi quay về ký túc xá, nhìn những túi hành lý bừa bãi khắp phòng, tôi bỗng phát hiện thế giới rộng lớn như vậy, lại không có chỗ nào là nhà của tôi, giữa biển người mênh mông đó không có ai thực sự thuộc về tôi.
15 Lâm Quân Dật hút hết điếu thuốc cuối cùng, đám mây đen u uẩn trên mặt vẫn không có dấu hiệu tan đi. “Có phải em cho rằng, một người đàn ông như tôi, ngay cả tính mệnh của mình cũng do người khác quyết định, thì không nên quấy rầy cuộc sống của người khác?”Xem ra anh ta thực sự đã bị người ông độc đoán kia làm cho tỉnh ngộ, tôi nghiêm túc gật đầu mấy cái, nói: “Lâm tiên sinh, nếu là anh, tôi sẽ lập tức trở về Mỹ kết hôn với vị hon thê của mình, trân trọng những gì hiện có, không nên.
16 Sáng hôm sau tỉnh lại, người bên cạnh đã không thấy đâu, tôi xoa cái trán đau nhức, ra khỏi phòng ngủ, đã thấy trên bàn có lý nước quả, những viên đá mỏng đã tan thành lớp băng mỏng trong suốt, nổi bên trên.
17 Buổi tối, Lâm Quân Dật phải tham dự bữa tiệc xã giao, như thường lệ bảo tôi đi cùng, nhưng tôi còn phải chăm sóc Tư Tư. Anh ta cũng không ép buộc, lúc sắp đi chỉ nói một câu: “Thật không biết người mà em lấy rốt cuộc có phải là đàn ông không, ngay vợ và con mình cũng không nuôi nổi.
18 Ăn tối xong, chúng tôi về phòng, Âu Dương Y Phàm cũng tới, hai người dường như có ý tránh tôi, đi vào phòng khách nói chuyện. Một lát sau, tiếng cãi cọ từ trong đó vọng ra, nghe rõ giọng Âu Dương Y Phàm: “Anh điên rồi! Lâm Quân Dật, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không?”Tôi đi đến cửa phòng, thoáng nghe thấy tiếng Lâm Quân Dật: “Chính vì tôi là một người đàn ông nên tôi muốn tự quyết định cuộc sống của mình.
19 Đêm đã khuya, thức ăn tôi chuẩn bị cho Lâm Quân Dật đã nguội cả, anh ta vẫn chưa về. Để giết thời gian, tôi mở tủ đựng băng đĩa, định tìm xem lại bộ phim Thật lòng yêu em.
20 Tôi đã đi hết bao nhiêu con phố, đến bao nhiêu bệnh viện, tìm tất các báo, người trong công ty có thể hỏi thăm tôi đều đã hỏi, vẫn không có bất cứ tin tức gì của anh.