41 Giờ ăn sángHoắc Thương Châu và Cố Chiêu Ninh ngồi đối diện nhau, bà nội ngồi ở ghế giữa cười rất sảng khoái. “Bà nội… con có việc muốn nói” Cố Chiêu Ninh suy nghĩ hồi lâu rồi để bát đũa xuống, cô nhìn bà nội Hoắc với vẻ bối rối khó nói nên lời.
42 “Được rồi, được rồi, sáng sớm ngày ra, hai đứa im lặng cho bà” bà nội Hoắc cười ngặt nghẽo, Hoắc Thương Châu cũng có ngày cãi nhau với người khác. Còn cô cháu dâu này, thật là đáng yêu.
43 “Tại sao” Trương Dịch Dương cúi đầu, không còn hơi sức. Tại sao lại làm thế, nếu khó khăn có thể nói với anh, anh cũng từng nghĩ sẽ trả tiền hộ cô, nhưng chưa kịp nói ra, cô đã mang mình đi bán.
44 “Con nhỏ ngốc này” ôm Cố Chiêu Ninh vào lòng, Trang Duy Y thương tâm rơi lệ, bà làm sao không biết cô đang nghĩ gì, bản thân bà cũng sợ, cũng lo lắng, sợ không thể tiếp tục được cười nói với con gái.
45 “Lôi Ảnh” Hoắc Thương Châu trầm giọng nghiêm nghị kêu tên anh. “. . ” Lôi Ảnh không nói gì. Hoắc Thương Châu xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau thốt lên một câu “Được, nếu cô ấy nói anh đi, vậy anh đi đi”.
46 Hoắc Thương Châu đợi ngoài cửa cũng không biết bao lâu thì thấy một nhóm người mặc blouse trắng đi tới. “Chủ tịch Hoắc”“Viện trưởng Lữ”Người đàn ông trung niên dẫn đầu thấy Hoắc Thương Châu nhất thời kinh ngạc, lúc đầu là Hoắc lão phu nhân gọi điện tới muốn nhờ chăm sóc tới một bệnh nhân nhiều hơn, không ngờ Chủ tịch Hoắc Thị luôn không thể che mặt hôm qua gọi điện, hơn nữa hôm nay còn đặc biệt đến đây, có thể thấy bệnh nhân này quan trọng như thế nào.
47 “Tốt lắm, như thế đi” Bà nội Hoắc thấy cả hai đều đồng tình thì tươi cười vui vẻ, vỗ vỗ tay Cố Chiêu Ninh. Bà biết trong lòng hai đứa cháu đều có nhau, nhưng tại sao lại không thể chung sống hòa thuận như các cặp vợ chồng bình thường, vấn đề này đến giờ bà cũng chưa nghĩ thông, có lẽ cần thêm thời gian, dù sao hai người cũng có tình cảm với nhau sau khi đã kết hôn.
48 Đây là một sự chờ đợi quá dài, mới được 12 giờ mà Cố Chiêu Ninh cảm giác như một thế kỷ, bây giờ đã là 12 giờ đêm, cả đêm qua không ngủ, lúc này cô cảm giác không chống đỡ nổi, ngồi trên ghế ngáp không ngừng.
49 “Đây…” Điện thoại của Hoắc Thương Châu đổ chuông, hiện tên Lôi Ảnh, anh nghe máy. “Thiếu gia, bên kia đã có động tĩnh, kẻ gọi là Thất ca đó đã bị người của chúng ta để mắt” Lôi Ảnh trong điện thoại nghiêm túc báo cáo.
50 Sau một ngày đêm lo lắng chờ đợi, cuối cùng đèn đỏ trên cửa phòng phẫu thuật cũng đã tắt, Cố Chiêu Ninh và Hoắc Thương Châu vội vàng chạy đến bên cửa, Trang Duy Y được đẩy ra khỏi phòng.
51 Cơ thể của mẹ Cố Chiêu Ninh hồi phục rất nhanh, mỗi ngày cô đều đến bệnh viện với mẹ. Cố Chiêu Ninh mua một căn hộ ở A Thị, phòng tuy không lớn, nhưng cô và mẹ đều rất thích bởi cảm giác có gia đình quan trọng hơn cả.
52 “Còn có thể thế nào” Cố Chiêu Ninh liếc cô một cái, tự nhiên lại hỏi chuyện này, giữa bọn họ thế nào, trong lòng cô cũng không biết rõ, có lúc Hoắc Thương Châu khiến cô có cảm giác rất yêu cô, nhưng cũng có lúc làm cho cô thấy mình như tàng hình.
53 “Bà nội, con sẽ nhớ bà lắm”Bà nội Hoắc vài ngày trước nhận được điện thoại của chú Thương Châu định cư bên Anh nên muốn sang đó một thời gian ngắn. Ở đây không khí trong lành, thích hợp cho người già dưỡng lão, dù sao Hoắc Thương Châu cũng bận rộn không thể chăm sóc bà nội chu đáo.
54 “Chủ tịch, bữa tiệc tối nay, anh có muốn…”. Lôi Ảnh đi vào phòng làm việc, thử dò xét. Tối nay chi nhánh của Hoắc Thị khai trương nên tổ chức một bữa tiệc, lẽ ra chủ tịch nên mang theo phu nhân, nhưng vừa rồi ở sân bay anh lại đương nhiên bỏ rơi thiếu phu nhân, không hiểu là có ý gì.
55 Cố Chiêu Ninh vừa đi ra, vẻ mặt Bạch Hiên Dật lập vốn đang cợt nhả lập tức trắng bệch như xác chết, nụ cười dịu dàng lưu luyến, bộ váy trắng trên người Cố Chiêu Ninh như dành riêng cho cô, có thể nói là hoàn mĩ, dáng người cô trong bộ lễ phục này càng thêm lung linh hấp dẫn.
56 Bạch Hiên Dật không để ý đến thái độ thay đổi của Cố Chiêu Ninh, anh tự nhiên xoay người, cười với người đang tiến đến “Thương Châu”Xong rồi, quả thật là anh ta, hơn nữa nghe cách xưng hô có vẻ như hai người rất quen thuộc? Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ??? Mặt Cố Chiêu Ninh chảy dài, trong lòng thầm oán Bạch Hiên Dật.
57 Lôi Ảnh không biết hình huống lúc này là cái gì, nhưng thấy ánh mắt cảnh cáo của Cố Chiêu Ninh, anh cũng đoán được bảy tám phần, dứt khoát lựa chọn im lặng đứng sau lưng Hoắc Thương Châu.
58 Ra khỏi nhà vệ sinh, Cố Chiêu Ninh hít sâu một hơi, tự nói với mình: Sẽ nhanh chóng kết thúc thôi, không cần phải khẩn trương. Cố Chiêu Ninh không quen mang giày cao gót, cho nên bước đi cũng không được tự nhiên, cô nện từng bước nhỏ định đi về phía Bạch Hiên Dật, cô muốn về nhà, thêm một giây nữa cũng không đợi được.
59 Định đưa Cố Chiêu Ninh về nhà, nhưng được nửa đường cô lại nói nhao nhao muốn tự mình về, bất lực trước sự cố chấp của cô, Bạch Hiên Dật đành chặn một chiếc taxi.
60 “Tra được chưa?” Hứa Cần Dương đứng bên cửa sổ, ngón tay kẹp một điếu thuốc vừa châm, chân mày khóa chặt như đang suy nghĩ. “Rồi… đây là địa chỉ” A Đông đưa cho Hứa Cần Dương một tờ giấy.