101 Hoắc Thương Châu đang lái xe về nhà, ở ngã tư gặp đèn đỏ nên dừng lại. Lơ đãng nhìn ra bên ngoài. Anh vô cùng sửng sốt, trong chiếc xe đối diện, Cố Chiêu Ninh đang ngồi, cô đang cười đùa với người đàn ông bên cạnh, mà kẻ đó không phải ai khác lại chính là Hứa Cần Dương.
102 Khi anh lái xe tiến dần đến phố ăn vặt, trong bãi xe đúng là thấy xe của Hứa Cần Dương! Họ quả thật tới đây, nhưng con phố này dài như vậy, quán lẩu cũng có mấy cái, rốt cuộc là chỗ nào?Anh cố lục tìm trong trí nhớ xem có dấu vết nào không, một hồi lâu, suy nghĩ của anh vẻn vẹn dừng lại ở khoảnh khắc anh phẩy tay áo bỏ đi, khi đó anh cũng không thèm hỏi Cố Chiêu Ninh cửa tiệm kia tên là gì.
103 Đây là nơi công cộng đấy, hai người đàn ông đánh nhau thu hút một đoàn người, Cố Chiêu Ninh không biết phải làm sao, người xung quanh không ngừng nói muốn báo cảnh sát, lúc này cô biết phải bênh ai?Dừng lại hồi lâu, Cố Chiêu Ninh mới sực ý thức được tình huống, vội vàng chạy tới: “Đừng đánh, đừng đánh nữa!” Không biết tiếng động vừa rồi là ai đánh ai, cũng không biết ai là người động thủ trước, Cố Chiêu Ninh chỉ biết cần phải lập tức ngăn cản, vì cô biết, một khi cảnh sát tới, đường đường hai “tổng giám đốc” cùng bị bắt vào đồn thì lỗi của cô rất lớn.
104 Trong quán café, trước hàng ghế dài trong góc, một cô gái mặc váy trắng, tóc dài xõa đến eo rất dễ nhận thấy. Cô như có điều suy nghĩ nhìn dòng người cùng xe cộ không ngừng qua lại bên ngoài cửa kính.
105 Cố Chiêu Ninh đang bận túi bụi trong phòng làm việc, ngày kia là buổi trình diễn thời trang đầu tiên của cô ở trong nước, chủ đề lần này là Bộ trang phục dạo phố phong cách châu Âu của các cặp tình nhân.
106 Sau khi ăn cơm, Bạch Hiên Dật đưa Cố Chiêu Ninh về nhà, thấy chỗ ở mới của Cố Chiêu Ninh, anh gần như đã hiểu ra, cô và Hoắc Thương Châu đã không còn ở cùng nhau.
107 “Ừ”, Hoắc Thương Châu gật đầu, tới bên ghế có dán tên họ ngồi xuống. Show thời trang đã diễn ra 2h đồng hồ, Bạch Hiên Dật cùng Josie sóng đôi bước ra trong trang phục tình nhân màu trắng hạ màn cho buổi trình diễn.
108 Cố Chiêu Ninh bị làm cho hết hồn, cô chưa từng thấy bộ mặt đáng sợ như vậy Hoắc Thương Châu. Cô mở to cặp mắt, sợ hãi nhìn anh. “Nói lại lần nữa!” Hoắc Thương Châu như rít qua kẽ răng, cả người tức giận đến run rẩy, nắm chặt hai quả đấm, khớp xương vì dùng sức quá mạng phát ra tiếng răng rắc, anh không thích Cố Chiêu Ninh nói câu này, không hề thích.
109 Sau khi nhận được một cú điện thoại, Cố Chiêu Ninh từ từ gỡ tay Hoắc Thương Châu đặt trên eo mình ra, đứng dậy vào phòng vệ sinh, sau 10p, cô đã rửa xong mặt mũi vẫn thấy Hoắc Thương Châu ngủ say, không nhẫn tâm đánh thức anh dậy.
110 “Làm gì có… Mình có bạn trai chẳng lẽ không nói với cậu? Há há, chúng ta đi thôi, nóng quá đi”. Mạc Nhan cười quái quỷ, lôi Cố Chiêu Ninh vào trong khu buôn bán, cô không cần nhìn cũng biết là đang giấu diếm gì rồi.
111 Anh nói, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng vĩnh viễn đừng rời bỏ anh. Lời vừa đến khóe miệng, Cố Chiêu Ninh bị ý nghĩ này làm cho cứng họng, cô biết một khi nói ra, Hoắc Thương Châu sẽ phản ứng khiến cô không cách nào tiếp nhận.
112 Thiên Mộng Tuyết về đến nhà vẫn không thấy bóng dáng Hoắc Thương Châu, hơi chột dạ, cô quên cả mở đèn, đi thẳng lên tầng, rón rén vào thư phòng của Hoắc Thương Châu.
113 Thời gian thấm thoát đã 2 ngày trôi qua, Thiên Mộng Tuyết mỗi ngày lòng đều như lửa đốt, muốn tìm được bản đề án cũng không phải chuyện dễ dàng, thời gian cô gặp Hoắc Thương Châu mỗi ngày đều có hạn, thậm chí cả thời gian nói chuyện cũng không có, mà giấy tờ quan trọng Hoắc Thương Châu hình như cũng không mang về nhà, còn cô không thể vô duyên vô vớ chạy đến công ty anh, thế khác gì tự chui đầu vào rọ?5 ngày đã sắp hết 1 nửa, cô có thể tưởng tượng được 5 ngày sau cái đĩa kia xuất hiện trước mặt Hoắc Thương Châu thì cô sẽ chết thảm đến thế nào.
114 “Anh nói ai?” Hoắc Thương Châu đương nhiên biết Lý Kinh Lý đang nói đến ai, nhưng anh nghi mình nghe nhầm, anh ta lại có thể nhìn thấy Cố Chiêu Ninh? Chẳng phải anh ta luôn ngồi ở bên trong Ngọc Sáng sao? Nhìn thấy cô ấy khi nào?“Cố … Cố tiểu thư!” Anh nhất thời không biết Hoắc Thương Châu là có ý gì, ánh mắt như muốn xơi tái anh, tưởng mình nói sai, vội vàng đổi lại cách xưng hô.
115 “Bởi vì… em không ngoan”. Anh thuần thục cởi áo sơ mi của mình, lộ ra bộ ngực chắc nịch, dưới ánh sáng mờ mờ phập phồng càng thêm mê hoặc. “Đừng như vậy…” Cố Chiêu Ninh nhìn người đàn ông trước mặt đã cởi áo, vóc dáng hoàn hảo không tì vết hiện ra trước mắt, cô cảm thấy mình cũng bắt đầu nóng lên.
116 Rất nhanh, xe dừng ở trước một khu biệt thự, Hứa Cần Dương xuống xe, mở cửa cho Cố Chiêu Ninh. Cô liếc nhìn căn biệt thự, nghĩ thầm sao hắn lại mang mình tới đây, chỗ này là chỗ nào? Đã đâm lao phải theo lao, cô bước xuống xe, vẫn không nói gì.
117 Khi đạp được cửa phòng tắm, Hoắc Thương Châu nhìn thấy Cố Chiêu Ninh nhắm tịt mắt nằm trong bồn tắm không hề nhúc nhích, anh kinh hoàng chạy đến lắc lắc cô: “Ninh Ninh! Ninh Ninh!” nhưng cô vẫn không hề có phản ứng gì.
118 Sáng sớm Hoắc Thương Châu đã chạy tới bệnh viện, nhưng đẩy cửa phòng bệnh đã thấy không còn ai, con bé đáng chết kia! Nói đi là đi!Hoắc Thương Châu đấm một phát vào cửa, lọt vào mắt một nữ y tá, cô hắng giọng sau lưng anh: “Tiên sinh… Đây là của công, xin anh đừng vô cớ phá hỏng”Hoắc Thương Châu vốn đã tức giận, lại có kẻ chọc tức, anh điên tiết quay người nhìn cô y tá, chỉ cái nhìn này đã khiến cô ta giật mình.
119 Hoắc Thương Châu liếc nhìn Hoắc Thanh Lăng, chớp mắt ý muốn cô ngoan ngoãn ngồi vào phía đối diện, cô không cam tâm ngồi xuống, vẫn thờ phì phì nhìn chằm chằm vào anh, anh bất đắc dĩ lắc đầu nhấc điện thoại.
120 Bị Hoắc Thương Châu cứng rắng lôi về Hoắc trạch, những cảnh quen thuộc rơi vào tầm mắt Cố Chiêu Ninh, lúc đầu cô kinh ngạc, nghĩ vì sao anh muốn đưa cô tới đây, nhưng cô chưa kịp mở miệng đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ trên cầu thang đi xuống.