61 Cố Chiêu Ninh nhíu mày xem thường, tiếp tục gặm táo. Dư Na thấy cô không hề có ý rời đi, vẻ mặt lập tức sầm xuống, giận dữ nhìn cô, tay vẫn nắm chặt cái chăn “Cô không có liêm sỉ à? Không nghe thấy Thương Châu nói cô đi đi hay sao?” Như vợ cả gầm lên với Cố Chiêu Ninh.
62 Hoắc Thương Châu ở trong phòng tắm thực ra cũng không có tắm, tiếng nước chảy chẳng qua là cố ý vặn ra còn anh đang cố sức nghe mọi động tĩnh bên ngoài.
63 Không khí ngày càng ngột ngạt. Hoắc Thương Châu vẫn đắm đuối nhìn Cố Chiêu Ninh, ánh mắt từ si mê đến lạnh lùng, tay lại nắm chặt hai quả đấm. Ruốt cuộc tình cảm mà anh dành cho cô là cái gì, có phải là tình yêu hay không? Nhưng Thiên Mộng Tuyết là người phụ nữ anh quan tâm nhất, mặc dù đã rời bỏ thế giới này, nhưng trong lòng anh vẫn khắc sâu hình bóng ấy.
64 Trong phòng cấp cứu, toàn bộ các trưởng khoa và y tá trưởng đều có mặt. Trang Duy Y tái nhợt nằm trên bàn mổ, chụp ống dưỡng khí, hô hấp và nhịp tim rất yếu.
65 Nhìn bộ dạng lo lắng của Cố Chiêu Ninh, viện trưởng không nói được nên lời, thở dài thật sâu. “Viện trưởng?” Cố Chiêu Ninh ngẩn người, đây rốt cuộc là có ý gì? Sao vẻ mặt của Viện trưởng lại như thế kia? Rõ ràng vừa nãy ông còn nói mẹ cô còn sống.
66 “Tại sao! Đều là tại anh! Tôi hận anh hận anh!” Lúc trong miệng nồng nặc mùi máu tươi, Cố Chiêu Ninh mới ngừng cắn, nhìn cánh tay toe toét máu của anh, cô quay ngược lại vài bước, vò đầu bứt tóc mình rồi gầm lên với anh.
67 Có lẽ quá mệt mỏi, Cố Chiêu Ninh ngủ thẳng một đêm không mộng mị. Ba ngàyNgày chôn cất Trang Duy Y, mưa phùn lất phất, bầu trời âm u, mây đen phủ kín, như cũng muốn yên lặng đưa tiễn bà.
68 Phòng Chủ tịch Hoắc ThịMấy ngày nay, cổ phiếu của Hoắc Thị không ngừng rớt giá, Hoắc Thương Châu nhìn con số giảm một nửa không khỏi cau mày. Rốt cuộc kẻ nào đứng đằng sau chuyện này, sợ rằng Hứa Cần Dương không thoát khỏi có liên quan.
69 “Nói đi” Anh hiểu rất rõ Lôi Ảnh, ấp a ấp úng như vậy chắc chắn có chuyện. “Tôi thấy… tiểu thư Thiên Mộng Tuyết”, giọng Lôi Ảnh có chút ngập ngừng, dù sao chuyện này đối với chủ tịch mà nói là một đòn trí mạng, ban đầu anh đã phí bao sức lực đi tìm thi thể Thiên Mộng Tuyết, nhưng như đá ném xuống biển rộng không một chút sủi tăm.
70 Hai người ngày càng gần gũi, tuổi đều đang xuân, trong một đêm mưa gió, Thiên Mộng Tuyết chạy sang phòng anh vì sợ tiếng sấm, hai người cùng ngủ một giường, thân thể đang dậy thì của Hoắc Thương Châu phát sinh phản ứng, hai người vô tình hữu ý mà ăn trái cấm.
71 Reng reng“Ai đấy” Thiên Mộng Tuyết nghe thấy tiếng chuông cửa, không có tiếng trả lời, đang nằm đọc sách trên salon, đi về phía cửa, nhìn qua mắt mèo cũng không thấy ai, nghĩ ai bấm nhầm cô quay trở lại ghế salon, nhưng chưa bước được một bước lại nghe tiếng chuông kêu.
72 Lúc này Hoắc Thương Châu mới nhìn rõ quả nhiên có hai vết dài màu da khác so với nước da trắng hồng của cô. Căn bản từ lúc vào anh cũng chưa nhìn kỹ Thiên Mộng Tuyết nên chưa phát hiện thấy sự khác biệt này.
73 Cố Chiêu Ninh đã lâu không thấy Hoắc Thương Châu, mặc dù miệng luôn cứng rắn, mặt không biến sắc nhưng trong lòng cô lại vô cùng nhớ anh. Anh có ăn cơm ngon không?Anh có ngủ tốt không?Hôm nay tin tức cô nhìn thấy, anh có thể vì chuyện công ty mà không ngủ được không?Cố Chiêu Ninh trằn trọc, cô mở đèn ngủ, cầm điện thoại ấn dãy số quen thuộc của Hoắc Thương Châu, mím môi do dự.
74 Thấy cô gái trên giường đang say ngủ, Hoắc Thương Châu chỉ hơi nhíu mày rồi nằm xuống nhìn trần nhà rồi dần dần nhắm mắt lại không nghĩ nữa. Lúc Hoắc Thương Châu nhắm mắt, đồng thời mắt Thiên Mộng Tuyết mở ra, vừa rồi cô đều nghe thấy, Cố Chiêu Ninh… Cái tên xa lạ, cô chưa hề thấy Hoắc Thương Châu vội vàng lại dịu dàng với người con gái nào như vậy, chẳng lẽ anh thật sự đã thích người khác sao? Cô không cho! Hoắc Thương Châu chỉ là của một mình cô.
75 Hoắc gia quả thật rất kỳ cục, trừ vú Vương ra thì chẳng còn người giúp việc nào nữa, việc quét dọn nấu cơm là do nhân viên tạp vụ theo giờ đến làm, sau khi vú Vương và bà nội đi thì nhà cũng chỉ còn lại mình Cố Chiêu Ninh.
76 “Thế nào? Vừa có thể trả lại ân tình cho tôi, vừa chà xát nhuệ khí của bọn họ, Cố tiểu thư không từ chối chứ?” Thấy Cố Chiêu Ninh rất lâu im lặng, Hứa Cần Dương có thể thấy là cô đã dao động, mới thừa thắng xông lên, tiếp tục cổ động.
77 Khi buổi đấu giá gần kết thúc, Cố Chiêu Ninh mới phát hiện, cho tới giờ Hoắc Thương Châu vẫn chưa hề giơ bảng, mà người ngồi bên cạnh cô cũng thế, ruốt cuộc bọn họ làm sao, chẳng lẽ nhất định phải đến buổi đấu giá này à?Nhưng khi sản phẩm đấu giá cuối cùng được mang ra, mọi người đều sáng mắt, Cố Chiêu Ninh không hiểu gì về trang sức, cho nên cũng không ý thức được cái gì, nghe mọi người xung quanh bàn tán cô mới biết đây là một món đồ quý.
78 Cố Chiêu Ninh kinh ngạc khi thấy người kéo mình không phải Hứa Cần Dương mà là Hoắc Thương Châu, nhìn anh có vẻ tức giận, vô cùng tức giận. Tròng mắt đen thâm thúy nhuốm một màu đỏ.
79 Về đến nhà, Hoắc Thương Châu như là vừa lôi vừa kéo cô vào phòng ngủ, hung hăng vứt xuống giường, Cố Chiêu Ninh đứng dậy muốn lý luận với anh, nhưng cô lại nhìn thấy một cảnh khiến cô vừa sợ vừa xấu hổ.
80 Trong một quán café có cái tên “Hữu gian café quán”, Cố Chiêu Ninh đang ngồi trong góc, bưng ly café thổi nhẹ, tầm mắt rơi bên ngoài cửa sổ. Bên lề đường, một chiếc xe hơi màu đen dừng ở cửa, cánh cửa từ từ mở ra, một người đàn ông cao ráo lọt vào tầm mắt cô.