121 “Chẳng phải cô nên nói tiếp hay sao?” Hoắc Thương Châu đổi tư thế, anh buông Cố Chiêu Ninh ra, lười biếng tựa vào ghế salon nhìn Thiên Mộng Tuyết như tra khảo phạm nhân khiến cô ta dựng tóc gáy.
122 Bác sĩ nhìn lướt qua hai người, sau đó đẩy mắt kính, giọng nói có vẻ nặng nề: “Đứa bé không giữ được, hơn nữa… sau khi kiểm tra chúng tôi phát hiện bệnh nhân bị ung thư tử cung giai đoạn đầu, cần nằm viện điều trị, mọi người đi làm thủ tục nhập viện cho cô ấy.
123 Lôi Ảnh không dễ dàng thoát khỏi sự đeo bám của Hoắc Thanh Lăng, lên xe nổ máy rồi biến mất trong bóng đêm mịt mờ. Nửa đường, anh nhận được một cú điện thoại, nghe xong tâm trạng vô cùng phức tạp.
124 Trong đêm tối, Lôi Ảnh kéo lê thân thể mệt mỏi, bước chân hơi say loạng choạng đi về phía nhà Mạc Nhan. Mạc Nhan vừa nằm lên giường chuẩn bị ngủ thì nghe tiếng chuông cửa, không hiểu muộn thế này còn ai đến? Nhìn qua mắt mèo cô thấy Lôi Ảnh có vẻ đang say liền mở cửa phòng.
125 “Y! Anh bỏ tay ra!” Mạc Nhan bất lực giãy giụa, tư thế này quá kỳ roái đi, không khó nghĩ được tiếp tục sẽ xảy ra chuyện gì, cô đỏ mặt đấm bùm bụp vào ngực anh.
126 Những ký ức lũ lượt kéo về khiến Lôi Ảnh cảm giác như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, anh dường như đã quên những hình ảnh đó, khi đám người kia đi khỏi, anh chạy vào nhà, nhìn thấy cha mẹ bất động máu chảy đầm đìa, mặc cho anh kêu gào, họ không có một chút phản ứng, anh mơ hồ hiểu rằng cha mẹ đã chết, chỉ còn lại anh cô đơn trên cõi đời.
127 Đi trong hành lang vắng vẻ, mỗi bước tiến gần đến phòng làm việc của chủ tịch, Lôi Ảnh lại càng căng thẳng hơn, anh không biết lúc này phải dùng thái độ gì đối mặt với Hoắc Thương Châu, một ngày quan trọng như hôm nay, anh lại biến mất, lại còn cho số điện thoại Hoắc Thương Châu vào blacklist, mặc dù đã tìm rất nhiều lý do để gạt, nhưng anh không dám đảm bảo có thể diễn kịch trôi chảy trước mặt Hoắc Thương Châu, dù sao anh ta cũng quá sắc bén, anh chưa từng dám nói dối qua.
128 Một tin nhắn cắt đứt suy nghĩ của Lôi Ảnh, cầm điện thoại thấy tên người gửi là Mạc Nhan, anh khẽ cau mày, hôm nay Mạc Nhan đã gọi anh rất nhiều lần, anh đều ko nghe, lúc này mới gửi tin nhắn, anh cũng không dám mở ra xem, sợ mình sẽ dao động.
129 “Alo”Cố Chiêu Ninh thấy Hoắc Thương Châu vốn đang rất bình thản lúc này đột nhiên trở nên căng thẳng, điện thoại bên kia còn chưa nói gì, anh đã khẽ liếc qua cô một cái sau đó che che giấu giấu đứng dậy ra khỏi phòng ăn, Cố Chiêu Ninh không đi ra cùng, cô cảm thấy đã lựa chọn ở bên nhau thì nên tin tưởng anh.
130 Sau một hồi mây mưa mãnh liệt, cuối cùng kết thúc vì lời cầu xin của Cố Chiêu Ninh, Hoắc Thương Châu ôm cô nằm trên giường, khẽ vuốt ve, lưu luyến hít hà mùi hương trên tóc cô.
131 Thiên Mộng Tuyết mơ thấy mình bị người khác bóp cổ không thể thở được, cảm giác mình sắp chết đến nơi thì đôi tay kia đột nhiên buông ra. Cô ho mấy cái, mở mắt ra thì thấy một bóng đen đứng trước mặt cô mới biết không phải là mơ, sờ sờ cổ, theo bản năng xoay người về phía bóng đen nói: “Anh là ai?” Cô kinh hoàng nhìn bóng đen không hề nhúc nhích rất quen thuộc…Tạch, tiếng đèn bàn bật lên, cô ở phòng đơn do Hoắc Thương Châu đặt cho, không biết người nào đêm hôm khuya khoắt như ma xuất hiện, cũng không hiểu mình đã thành như thế này rồi còn đắc tội với ai nữa.
132 Cô lấy ra một cái kéo dưới gối đã trộm được của y tá, vốn định dùng để tự sát nhưng không có dũng khí, hôm nay có lẽ phải dùng tới. Chiếc kéo lao thẳng về phía Hứa Cần Dương…“Này cô… cô muốn chơi trò này với tôi? Còn non lắm!” Hứa Cần Dương tóm được đôi tay tái nhợt, cười gian ác, con mắt phủ một tầng thâm độc, người muốn giết hắn không thiếu, nhưng hắn không phải vẫn sống khỏe mạnh đến tận bây giờ ư, thủ đoạn của Thiên Mộng Tuyết, ngay từ lúc cô đưa tay xuống dưới gối hắn đã phát hiện ra.
133 Đi một vòng đường núi, trong một thung lũng, Lôi Ảnh nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ, phòng ốc sơ sài ngay cả xi măng cũng không có, chỉ là dùng gạch ghép lại mà thành.
134 Lôi Ảnh buông thõng tay, từ từ đứng dậy khỏi ghế sau đó quỳ xuống, đây là lần đầu tiên anh quỳ trước mặt người khác, từ trước tới giờ anh chưa từng thấy mình thảm hại như vậy, nhưng hôm nay, anh cam tâm tình nguyện, chỉ cần biết được nguyên nhân cha mẹ bỏ mạng, lúc này muốn anh chết cũng được.
135 “Anh… Nhìn xem em mua thức ăn ngon, rượu ngon này. ” A Thất đẩy cửa giơ giơ một tay cầm chai rượu, tay kia cầm túi thức ăn. Lôi Ảnh lấy lại tinh thần, chuyện thế là đã rõ, cũng không cần gấp gáp, quan trọng là anh đã biết hung thủ giết cha mẹ mình, như thế là đủ, mớ bòng bong trong lòng anh cũng được gỡ bỏ.
136 “Thật xin lỗi…” Hoắc Thương Châu thậm chí không hề trách cứ, ngược lại còn nhẹ nhàng cười với mình, Lôi Ảnh cảm thấy vô cùng xấu hổ, tay khẽ xoa cằm, lông mày nhíu chặt, lần này anh đã sai lầm, nhất thời hồ đồ, thậm chí chút nữa đã bán đứng Hoắc Thương Châu.
137 “Tiểu thư! Tiểu thư! Cô chưa thể ra viện được. ” Y tá ngăn Thiên Mộng Tuyết đang thu dọn đồ đạc, thể trạng cô lúc này không hề có chuyển biến nào tốt, tế bào ung thư đã di căn, cô không những không phối hợp điều trị còn phản đối truyền dịch, kiên quyết ra viện.
138 Thiên Mộng Tuyết thấy thuộc hạ của Hoắc Thương Châu đi về phía mình, hốt hoảng không biết phải làm sao. Cố Chiêu Ninh vốn đã nghi ngờ không hiểu vì sao Thiên Mộng Tuyết lại đến đây, lúc này thấy thuộc hạ của Hoắc Thương Châu đến càng nghi ngờ hơn, đang định ra hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì thì một việc ngoài ý muốn đã xảy ra.
139 Cố Chiêu Ninh cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cả người đau nhức, khó nhọc mở mắt, màu trần nhà trắng toát đập vào mắt, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi, lan ra từng tế bào.
140 Hoắc Thương Châu ho nhẹ một tiếng muốn đánh động với hai kẻ đang dây dưa với nhau. Quả nhiên, Lôi Ảnh vội vàng xoay người, nhìn thấy Hoắc Thanh Lăng rõ ràng đang sửng sốt, sau đó lạnh nhạt đi tới bên cạnh Hoắc Thương Châu, còn Mạc Nhan vẫn không hề chớp mắt nhìn Lôi Ảnh.