141 “Lôi Ảnh… tôi chuẩn bị đưa Ninh Ninh ra nước ngoài nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này mọi việc giao cho anh. ” Hoắc Thương Châu ra khỏi phòng bệnh vỗ vỗ vai Lôi Ảnh, anh tin tưởng, đồng thời mong rằng Lôi Ảnh sẽ không hành động thiếu suy nghĩ để tự phá hủy mình.
142 Đi được nửa đường, Cố Chiêu Ninh tỉnh ngủ, nhìn ra cửa sổ, cô hơi nghi ngờ hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?” Cô nhìn thấy cột mốc đường, xe đã ra khỏi thành phố.
143 “Hư!” Lôi Ảnh khinh thường hư một tiếng, khẩu súng trong tay cũng được lên đạn. “Đừng làm loạn! Lôi Ảnh, chúng ta có hiểu nhầm gì chăng?” Nói hắn không sợ hãi thì không đúng, nghe thấy tiếng súng được lên đạn, hắn vô cùng căng thẳng.
144 “Chết đến nơi rồi vẫn còn lảm nhảm. ” A Đường thúc lên đạn khẩu súng lục, hung hãn nhìn Hứa Cần Dương, hướng súng lên đỉnh đầu hắn. Ông ghét cái bộ dạng điên cuồng giống hệt cha hắn này, ông không ngờ năm đó Hứa Cần Dương còn nhỏ như vậy đã trơ mắt nhìn chiếc xe chở ông nổ tung.
145 Thương Châu, xin lỗi anh… Em không có lời gì khác để nói, em không biết phải làm gì để có được sự tha thứ của anh, em yêu anh, điều này chưa bao giờ thay đổi, có lẽ em đã quá ích kỷ, quá ngu ngốc nên mới bước vào con đường này, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã không cách nào thoát khỏi ánh mắt sát thương của anh.
146 Phán quyết khẳng định Hứa Cần Dương chết vì vết thương bên dưới, nhưng cảnh sát vẫn khởi tố Lôi Ảnh tội cố ý giết người, dù sao đó cũng là chỗ hiểm, Lôi Ảnh lần này không thể dễ dàng ra ngoài.
147 Ngay khi trở về, Hoắc Thương Châu bắt tay vào điều tra A Đông. Đang ở phòng làm việc tra xét tài liệu của hắn, thì nghe tiếng gõ cửa, thấy có người đi vào, anh nói theo bản năng: “Lôi Ảnh… có chuyện gì?” Hồi lâu không nghe thấy tiếng trả lời, anh mới không vui gấp lại giấy tờ ngẩng đầu lên, mới nhớ ra đây là trợ lý tạm thời điều tới, không phải Lôi Ảnh, trong lòng nhất thời có cảm giác mất mát, đúng vậy, Lôi Ảnh vẫn còn ở trong tù, anh vẫn chưa quen với điều này.
148 Tại Hứa thị, mọi người đều bị Hoắc Thương Châu gọi điện triệu tập, A Đông cũng không ngoại lệ, hắn cũng chẳng coi trọng gì Hoắc Thương Châu, đã nhiều ngày trôi qua, phía Hoắc Thương Châu một chút động tĩnh cũng không có, hiển nhiên là hắn không có cách nào, chó cùng cắn dậu cũng vô dụng.
149 Hoắc Thương Châu lo xong việc bên này liền đến thăm Lôi Ảnh, Lôi Ảnh nói cảm thấy rất tốt, những chuyện trong lòng cũng đã được buông bỏ, chỉ có một người là không thể bỏ được.
150 Cô có chút say mê, không thể phủ nhận cô cũng tò mò chờ đợi, đáp lại nụ hôn của anh, hai trái tim cuồng nhiệt quấn lấy nhau…Hoắc Thương Châu đột nhiên nghĩ không biết cơ thể Cố Chiêu Ninh đã có thể chịu đựng được chưa, anh ngừng lại, giọng khàn khàn nhẫn nhịn: “Tốt nhất em phải nghỉ ngơi, cơ thể không thể đùa được.