21 Reng reng reng… Một hồi chuông dồn dập khiến Cố Chiêu Ninh tỉnh giấc, cô khó nhọc mở mí mắt nặng trĩu, lại phát hiện tiếng chuông đã kết thúc, cô cảm thấy giường có tiếng động, đột nhiên cảm thấy có gì đó! Đêm hôm qua… đêm hôm qua…! Từng đoạn ngắn hiện lên trong đầu, cô biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, tuy nhiên không nhớ ra là xảy ra với ai.
22 “Hả? Làm cũng làm rồi, còn không dám thừa nhận? Đêm qua là ai quấn lấy anh không thả ra?” Hoắc Thương Châu chuyển sang đùa giỡn Cố Chiêu Ninh càng ngày càng có hứng thú, anh dùng một tay chống giườn, một tay kéo Cố Chiêu Ninh xuống, mắt tươi cười nhìn cô.
23 Từ sau ngày đó, Cố Chiêu Ninh không gặp lại Hoắc Thương Châu, cô vẫn như bình thường, mỗi ngày đến bệnh viện với mẹ một lúc, sau đó tài xế đến đón cô về nhà.
24 Câu lạc bộ đêm Ngọc Sáng là khu vực sầm uất nhất của A Thị, là A Thị nổi danh nhất vùng, cạnh trang ngang bằng với nó là Thắng Thiên. Câu lạc bộ này có 12 tầng, tầng một là lễ tân, tầng hai là sân khấu, từ tầng 3 trở lên là phòng nghỉ, tầng 11 và 12 là phòng VIP.
25 Hoắc Thương Châu cười cười, sau đó nhấp một hớp rượu. Khác biệt! Xem ra Cố Chiêu Ninh là cô gái càng khác biệt hơn? Nghĩ đến Cố Chiêu Ninh, Hoắc Thương Châu lấy lại tinh thần, mấy ngày này không biết cô làm gì, đã lâu chưa gặp, trong lòng Hoắc Thương Châu có chút nhớ nhung.
26 Cúp điện thoại, Bạch Hiên Dật nhìn màn hình cười một lúc lâu. “Xem ra, mùa xuân của cậu đến rồi” Hoắc Thương Châu thấy bộ dạng Bạch Hiên Dật như vậy liền xoa đôi môi, nhìn anh cười một vẻ đang xem kịch vui.
27 Cố Chiêu Ninh thận trọng đi vào Hoắc gia, thấy vú Vương không có trong phòng khách, cô từ từ cởi giày, chuẩn bị đi chân không lên lầu, đúng lúc này, cửa chính sau lưng mở ra, cô nhất thời hóa đá…“Em ở đây làm gì?” Hoắc Thương Châu vừa vào đã thấy Cố Chiêu Ninh chân đất, ngẩn người đứng đằng trước, chân mày không khỏi nhăn lại.
28 Hoắc Thị“Chủ tịch, giám đốc Hứa nhất định đòi gặp ngài” thư ký gõ cửa, được phép, bước vào. “Anh ta đâu?” Hoắc Thương Châu để bút xuống. “Trong phòng họp ạ” thư ký vội vàng trả lời.
29 “Tinh tinh” thang máy lên đến tầng cao nhất của Hoắc Thị, Cố Chiêu Ninh mặc một chiếc áo áo sơ mi trắng, quần jean bó kẻ sọc, một đôi giày thể thao trắng, tóc dài buông sau gáy toát lên vẻ giản dị phóng khoáng.
30 Hoắc Thương Châu bất ngờ dừng tay lại, tại sao cô lại! Tuy nhiên anh chỉ dừng lại chốc lát, sau đó lại khôi phục vẻ lạnh lùng như cũ, khinh khỉnh nhìn Hứa Cần Dương.
31 Cố Chiêu Ninh chạy như bay ra khỏi Hoắc Thị, chặn một chiếc taxi, ngồi lên thở dốc. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Những lời nói của Hoắc Thương Châu vẫn vang trong đầu cô, chơi chán… chơi chán… Hoắc Thương Châu, sao anh có thể như vậy, thì ra anh cũng ghê tởm như bất kỳ tên đàn ông nào! Cố Chiêu Ninh nước mắt không ngừng rơi lã chã.
32 Đây là câu hỏi ngớ ngẩn nhất Bạch Hiên Dật từng nghe, anh cười trả lời: “Sao anh lại không thể ở đây?”Cố Chiêu Ninh cắn cắn môi, phải rồi, vấn đề này thật sự nhạt nhẽo, A Thị lớn như vậy, sao người ta lại không thể ở đây chứ, ngu ngốc quá! Cố Chiêu Ninh cảm thấy hơi ngượng ngùng, gượng cười xấu hổ, sau đó ngồi thẳng lên “Cảm ơn, lại nợ ân tình anh rồi, tôi đi trước” Cố Chiêu Ninh toan chạy đi.
33 “Này, rốt cuộc đi đâu vậy?” Cố Chiêu Ninh chịu hết nổi, anh ta cưỡng bức cũng phải có mức độ chứ, lôi qua đi ra đường đến nửa ngày rồi còn chưa nghĩ ra đi đâu ăn, cô đói đến mức sâu trong bụng cũng bò cả ra rồi.
34 “Đợi đã đợi đã” Cố Chiêu Ninh vươn tay ngăn lời anh lại sau đó bẻ ngón tay, miệng mấp máy. Sau đó cô nhìn Bạch Hiên Dật “Bạch tiên sinh, chúng ta mới gặp nhau có ba lần mà”“Thế thì sao?” Bạch Hiên Dật thay đổi tư thế, tựa lưng vào ghế.
35 Lôi Ảnh cầm khăn bông chùi vết máu trên mặt, sau đó đi đến trước mặt tên còn lại, vô tình cố ý vuốt họng súng, giả bộ lên đạn, lên cò, gọn gàng linh hoạt, tốc độ cực nhanh.
36 Hoắc Thương Châu trở về nhà đã 9h tối, từ cửa sau vào không thấy phòng khách có ai liền đi lên tầng, vào phòng ngủ không thấy Cố Chiêu Ninh, lông mày nhíu lại.
37 Mạc Nhan bưng nước trái cây tới phòng khách, nhìn Cố Chiêu Ninh đang xem phim hoạt hình cười ha hả, còn cô thế nào cũng cười không nổi. Cố Chiêu Ninh là như vậy, có chuyện gì buồn cũng giấu trong lòng, sau đó ôm khoai tây chiên ngồi xem TV, trông có buồn cười không, những lúc cô cười liên tục là Mạc Nhan biết cô không vui.
38 “Anh nói lại lần nữa, về nhà” Hoắc Thương Châu nâng cao âm lượng, hiển nhiên có chút tức giận. “Tôi nói không về là không về! Hoắc tiên sinh, chúng ta chẳng qua là hôn nhân hợp đồng, làm phiền ngài đại giá đến đây rồi.
39 Xe của Hoắc Thương Châu dừng ở Hoắc trạch, anh mở cửa xe, bên kia Cố Chiêu Ninh đã sớm xuống xe chuẩn bị bỏ chạy, Hoắc Thương Châu mấy bước đuổi theo, lôi cô đi vào trong nhà.
40 Sáng sớm hôm sau, Cố Chiêu Ninh mở mắt quay lưng lại phía Hoắc Thương Châu, nhấc cánh tay anh đang ôm eo mình, đứng dậy mặc quần áo. Hoắc Thương Châu đã sớm mở mắt nhìn bóng lưng Cố Chiêu Ninh, cảm thấy cô bé này muốn bỏ chạy, anh cười xấu xa một tiếng, sau đó một tay kéo Cố Chiêu Ninh trở lại.