181
182 “Cốc cốc cốc. . . . . . ” Cửa phòng làm việc vang lên.
“Vào đi!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.
Quản gia cầm một xấp tài liệu đi vào, cung kính nói “Tổng thống, đây là tài liệu ngài muốn!”
“Để ở đây rồi ra ngoài đi!” Bùi Tuấn Vũ hất hàm xuống bàn trà, lạnh giọng nói.
183
184 Đường Vũ thấy cô ngồi lên xe, cơ thể hơi nghiêng về vị trí bên cạnh. . . . . .
Tiểu Ngọc hoảng sợ nâng hai tay che trước ngực, khuôn mặt đỏ bừng!
Đường Vũ khẽ nhếch miệng, đưa tay thắt dây an toàn cho cô.
185
186 Lúc bà chủ đưa cô đến phòng Đỗ Lôi Ti, cô thấy trên tường có treo một sợi dây nịt. . . . . .
Cô không thể tin nhìn, tại sao chiếc dây nịt lại ở đây?
Chẳng lẽ cậu ấy cũng ở đây?
Cô vội vã gọi bà chủ đang đi ở phía trước hỏi “bà chủ, bà mua cái dây nịt này ở đâu?”
Bà chủ quay người lại, nhìn chiếc dây nịt nói “Đây là một khách trọ nhặt ở bờ biển đem về, nghe nói là của người đàn ông nhảy xuống biển cứu cô gái kia!”
Là Tiếu Bằng cứu Lôi Ti sao?
Nhưng mà sao lại trùng hợp như vậy?
Nhưng chứng cứ ở đây, cô không thể không tin!
Đây là món quà mà lúc sinh nhật Tiếu Bằng cô đã nhờ người đặt làm, trên thế giới này không có cái thứ hai!
“Bà chủ, chúng ta đến phòng của Lôi Ti đi!” Bùi Mộng Na quyết định.
187
188 Bùi Tuấn Vũ nằm trên giường đến sáng, anh không ngừng nhớ đến những chuyện đã xảy ra giữa anh và cô, hai tay anh che mặt, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt, anh đứng dậy đi vào nhà tắm.
189
190 “Lôi Ti, chị quay về cùng em được không?” Bùi Mộng Na nhìn cô nói.
Đỗ Lôi Ti đi vào phòng, đòng cửa lại, nhìn cô ấy nói “Mộng Na, em không cần phải như vậy, chuyện của chị và Tuấn Vũ đã kết thúc rồi, cho nên chị không thể quay về!”
“Lôi Ti, bây giờ anh em thật sự.
191
192 Đỗ Lôi Ti nhìn Bùi Vũ vẫn còn đang khóc khẽ hỏi “Tiểu Vũ, không phải cháu ở nhà sao? Tại sao lại tới đây?”
Tiểu Vũ vừa lau nước mắt vừa nói “Dì, dì ăn cơm trước đi!”
Đỗ Lôi Ti không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống ăn mì.
193 Đỗ Lôi Ti khuôn mặt tái nhợt nhìn bà khẽ hỏi “Viện trưởng, sao bà nhìn ra?”
Viện trưởng nhìn cô, đưa khăn lông cho cô, cười nói “Ta là người từng trải, những thứ này đều có thể nhìn ra!”
Đỗ Lôi Ti xấu hổ cười, lấy khăn lau mặt nói “Cảm ơn viện trưởng!”
“Lôi Ti, nếu cháu không ngại thì cứ gọi ta là dì!” Viện trưởng nhìn cô nói.
194
195 Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, Bùi Mộng Na đã dậy, cô rón rén đi tới phòng Bùi Vũ, mở cửa đi vào. . . . . .
Cô vội vã vỗ Tiểu Vũ đang ngủ say nói “Tiểu Vũ.
196
197 “Anh cũng biết tính anh trai tôi, bây giờ tôi không nói với anh ấy là muốn giáo huấn anh ấy một chút, một người vợ tốt như vậy lại không biết giữ!” Bùi Mộng Na nói.
198
199 Nhìn người đàn ông ngồi chồm hổm trên mặt đất hỏi “Mạnh Lạp, cậu sao vậy?”
Bùi Vũ nhìn thấy ba đi vào nói “Ba, chú này sắp thành thái giám rồi!”
“Cái gì?” Bùi Tuấn Vũ còn tưởng mình nghe nhầm.
200
Thể loại: Truyện Teen, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 37