241 “Im miệng!” Bùi Tuấn Vũ nhìn cô lạnh giọng nói.
Đỗ Lôi Ti tức giận nhìn anh mắng “Quản trời quản đất, anh còn quản được cái rắm gì chứ!”
Bùi Tuấn Vũ cố nén không để mình cười ra tiếng, mặt lạnh uy hiếp “Nếu em nói nữa anh sẽ hôn em!”
“Anh thật là lưu manh, động một chút là hôn người?” Đỗ Lôi Ti không để ý lời anh nói.
242
243 Sáng sơm tâm tình Bùi Tuấn Vũ rất tốt, cứ như vậy bị phá hư, buồn bực ăn bữa sáng của mình.
Đỗ Lôi Ti thầm cười trong lòng, chờ xem, đây mới chỉ bắt đầu mà thôi, cứ chờ đó, người đàn ông chết tiệt!
Đỗ Lôi Ti quay đầu cầm sandwixh đút cho cậu be ngồi bên cạnh!
Bùi Tuấn Vũ nhìn hai người, cầm khăn giấy lau miệng, đứng dậy nói “Chuẩn bị xe!”
Lúc này điện thoại của cô vang lên, cô nghe điện thoại, ngọt ngào nói “Alo.
244
245 “Cháu nói lại lần nữa xem giống cái gì?”
Bùi Vũ không giải thích được nhìn cô hỏi “Cô, nói thật không tốt sao? Cô giáo thường nói trẻ con không được nói dối!”
“Phụt.
246
247 Bùi Tuấn Vũ thở dài nói “Mạnh Lạp, cậu có cách nào để tôi lại có thể lấy được lòng cô ấy không?”
Mạnh Lạp nhìn anh, cười như không cười nói “Cô vợ này của cậu xem ra rất khó trị, cậu cũng nhìn thấy, cây cảnh biến thành cái dạng gì, xem ra lần này cô ấy quay về là muốn.
248
249 Bùi Mộng Na đứng một bên lo lắng nói “Lôi Ti, như vậy không tốt lắm đâu?”
“Có cái gì không tốt, cứ quyết định vậy đi, có chuyện gì chị chịu trách nhiệm là được!” Đỗ Lôi Ti đảm bảo.
250 “Không sao, có ba người bọn em bên cạnh, làm sao chị có chuyện gì được chứ?” Đỗ Lôi Ti làm bộ dáng cô ấy nghĩ quá nhiều nói.
“Không được!” Bùi Tuấn Vũ lạnh lùng nói.
251 “Ha ha. . . . . . ” Đỗ Lôi Ti nhìn anh dịu dàng cười, lập tức thu hồi nụ cười, lạnh giọng nói “Tôi đã nói, tôi xem anh nhảy rồi mới quyết định có tha thứ cho anh hay không!”
“Em xem anh đã nhảy rồi!” Bùi Tuấn Vũ cười nói.
252 “A. . . . . . ” Tiểu Ngọc nhìn cô nói “Bây giờ tính khí bà bầu đều thay đổi thất thường vậy sao?”
Bùi Mộng Na quay đầu nhìn cô nói “Cô mang thai liền biết!”
“A.
253 “Hai người quyết định nhanh lên muốn giữ lại mẹ hay con?” Bác sĩ hỏi.
Bùi Tuấn Vũ nhịn đau buông tay cô ra “Giữ lại mẹ!”
“Vậy thì được, bây giờ anh nằm trên giường bên kia, giờ chúng tôi truyền máu cho bệnh nhân!” Bác sĩ nhìn anh nói.
254 Đường Vũ nói xong cùng tổng thống rời đi!
Phóng viên nhìn người trong cuộc đã đi, cũng rối rít tản ra. . . . . .
Bùi Tuấn Vũ đi đến phòng ICU. Khẽ nói “Nếu không còn chuyện gì mọi người về đi!”
“Anh, em muốn ở lại trông chừng chị dâu!” Bùi Mộng Na hai mắt đỏ hoe nói.
255 “Lôi Ti, em tỉnh dậy được không. . . . . . . ? Con em còn sống. . . . . . ” Bùi Tuấn Vũ kìm nén đau lòng gian nan nói.
Đỗ Lôi Ti trong mơ nghe thấy có tiếng người gọi mình, cô muốn quay về nhưng trong mơ còn nghe thấy tiếng đứa bé khóc oán trách.
256 Tiểu Ngọc mặc quần áo xong, cầm chìa khóa đi ra khỏi phòng, đến trạm xe buýt gần nhà lên xe buýt đi đến bệnh viện. . . . . .
Nửa tiếng sau, xe buýt dừng trước cổng bệnh viện, Tiểu Ngọc xuống xe chạm mặt người đang lái xe vào, cô xoay người đi vào trong bệnh viện!
Xe dừng lại trước mặt cô, cửa xe từ từ hạ xuống.
257 Ở bệnh viện nửa tháng, Đỗ Lôi Ti thu xếp hành lý nói “Mộng Na, chị muốn về nhà!”
Bùi Mộng Na xoay người trả lời cô “Được, hôm nay anh em bận, tối về nhà em sẽ nói với anh được không?”
“Mộng Na, chị muốn về một mình, gần nửa năm chị không về nhà, hơn nữaz chị không muốn dây dưa với anh em!” Đỗ Lôi Ti ngồi bên giường khẽ nói.
258 Đường Vũ đi vào phòng làm việc của tổng thống. . . . . .
“Cốc cốc cốc. . . . . . ” Cửa phòng làm việc vang lên.
Bùi Tuấn Vũ cúi đầu nhìn tài liệu trong tay lạnh giọng nói “Vào đi!”
Đường Vũ đẩy cửa đi vào, cung kính nói “Tổng thống, đây là tài liệu mà anh muốn!”
Bùi Tuấn Vũ ngẩng đầu cầm tài liệu lạnh giọng nói “Sau này không được tái phạm như vậy nữa!”
“Vâng, tổng thống, tôi biết sai rồi!” Đường Vũ cúi đầu nói.
259 Bùi Mộng Na không ngờ Tiểu Ngọc lại lớn lên trong cô nhi viện, trong lòng nhất thời cảm thấy thương hại!
Tiểu Ngọc nhìn cô cười nói “Cô không cần dùng vẻ mặt đó nhìn tôi, tôi cảm thấy rất hạnh phúc, ít nhất tôi cũng lớn lên trong cô nhi viện cho nên tôi phải cảm ơn viện trưởng!”
“Tiểu Ngọc, tôi có thể giúp được gì không?” Bùi Mộng Na nhìn cô khẽ hỏi.
260 “Nhà tôi cũng bình thường thôi, nhà cô chắc phải đẹp hơn chứ?” Đỗ Lôi Ti nhìn cô nói.
“Lôi Ti, cô không hiểu, trong nhà có nhiều tiền thế nào cũng không so được với hạnh phú như nhà cô!” Lý Mật nói.