221 “Hai người lén lút làm gì đấy?” Bùi Tuấn Vũ nhìn hai người đứng trước cửa hỏi.
“A. . . . . . Em. . . . . . . Chúng em đâu có lén lút đâu!” Bùi Mộng Na khẩn trương đến cà lăm.
222
223 Bùi Mộng N dậy sớm, chuẩn bị mọi thứ cùng Tiểu Vũ đi ra ngoài. . . . . .
Cô lái xe tới nhà trọ Tinh Ngữ, dừng xe, cầm điện thoại ấn nút gọi. . . . .
224
225 Đỗ Lôi Ti lúng túng nhìn mấy người trước mặt, vội vàng nói “Đâu. . . . . . Nào có, chị nào có nhớ người đàn ông kia. . . . . . ”
“Thật sự không có?” Bùi Mộng Na nhìn chằm chằm cô nghiêm túc hỏi.
226
227 Bùi Mộng Na thấy cháu mình cứ như vậy thấy chết mà không cứu im lặng quay về phòng của mình, trong lòng liền hoảng hốt nhưng mà. . . . . .
Bây giờ cô chỉ có thể tự trách mình xui xẻo, ai nói Tiểu Vũ chỉ là một đứa bé, không thể giúp được gì cho cô!
Bây giờ cô chỉ có thể đứng nhìn bóng dáng cháu mình ngày càng xa.
228
229 Bùi Tuấn Vũ nhíu mày nhìn anh ta, lạnh giọng nói “Cậu đang nói đùa sao?”
“Thật xin lỗi, tổng thống!” Đường Vũ khom người nói.
Bùi Tuấn Vũ xoay người rời khỏi đó!
Đường Vũ đi tới kéo tay anh nói “Tuấn Vũ, đừng đi, Vào nhà ngồi một lát được chứ?”
Lần đầu tiên Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy anh ta như vậy, không thể làm gì khác hơn là đi vào phòng!
Đường Vũ đóng cửa lại đi tới ngồi xuống đối diện với anh, khẽ nói “Tuấn Vũ,
anh không thể thư giãn một chút sao?”
“Là Mộng Na nói với cậu sao?” Bùi Tuấn Vũ nhíu mày nhìn anh ta nói.
230
231 Đỗ Lôi Ti nghiêm mặt nhìn cô “Mộng Na, chị đã ly hôn với anh trai em rồi!”
“A. . . . . . ” Bùi Mộng Na nhìn cô không biết phải nói gì!”
“Được rồi, em cũng về đi, muộn thế này một mình em con gái lái xe phải cẩn thận!” Đỗ Lôi Ti nhìn cô nói.
232
233 “Em nói lại lần nữa em không biết anh xem?” Bùi Tuấn Vũ mặt lạnh, đôi mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm.
Đỗ Lôi Ti quật cường nhìn anh nói “Có phải đầu óc anh có vấn đề rồi không, sao anh lại kỳ quái như vậy chứ?”
Bùi Tuấn Vũ lại gần cô, nhìn chằm chằm đôi môi cô, hung hăng hôn lên.
234
235 Quản gia lúng túng đứng đó, không biết phải nói thế nào, hai người này thật sự đúng là oan gia!
“Dì, dì làm sao vậy, có phải ba làm dì tức không?” Bùi Vũ đi tới cạnh cô hỏi.
236
237 “Người cô ấy thương thầm chính là người đàn ông thích cô!” Tiểu Ngọc nhìn cô nói.
Đỗ Lôi Ti hơi nhíu mày, suy nghĩ, người thích cô?
Là ai chứ?
Không có ai thích bà bầu này chứ?
“Tiểu Ngọc, cô nói thẳng cho tôi biết đi, tránh cho tôi phí công suy đoán!” Đỗ Lôi Ti nhìn cô nói.
238
239 Bùi Tuấn Vũ lái xe như tên lửa chạy trên đường. . . . . .
Bùi Mộng Na run sợ trong lòng nói “Anh, anh có thể lái chậm một chút được không?”
Bùi Tuấn Vũ không để ý lời của cô.
240