201 Bùi Mộng Na nhíu mày nhìn anh ta “Vậy còn phải hỏi sao? Anh ở trong phòng Tiểu Vũ đau như vậy không cần nghĩ cũng biết!”
“Nếu cô muốn biết tôi có phải thái giám hay không vậy chúng ta tìm một chỗ thử xem?” Mạnh Lạp nhìn cô cười tà nói.
202
203 Bùi Tuấn Vũ ngồi trên máy bay, trong lòng hết sức thấp thỏm, anh không biết phải giải thích với mẹ cô thế nào, dù sao người ta nuôi con gái lớn, cứ như vậy mất đi.
204
205 Đỗ Lôi Ti không nhịn được cười “Mộng Na, nói chuyện với em thật là vui!”
Bùi Mộng Na nói “Đừng nói nữa, gặp anh ta em mới biết thế nào là xui xẻo!”
“Sao cô lại nói như vậy? Cô mới xui xẻo, cô bây giờ nhìn rất giống đàn ông!” Mạnh Lạp nhìn cô nói.
206
207 Vừa nhìn cà chua vừa la to “A. . . . . . . . Không cần. . . . . . . ”
Đỗ Lôi Ti đâm xuống nhưng không chém trúng cà chua, ngược lại đâm sâu vào trong thớt không thể nào lấy ra được.
208
209 Đỗ Lôi Ti nhìn bọn họ do dự “Cái này. . . . . . Cái này. . . . . . ”
Bùi Mộng Na thấy cô do dự liền nghiêm mặt nói “Không cái này cái kia nữa, chẳng lẽ chị không nghĩ tới mẹ chị sao?”
Ánh mắt Đỗ Lôi Ti ảm đạm, làm sao cô không nhớ mẹ chứ?
Nhưng mà tin tức lan truyền như vậy, cô làm gì còn mặt mũi nào vè gặp mẹ cùng em trai?
“Chị dâu, chúng ta quay về đi, như vậy là lựa chọn tốt nhất cho mọi người!” Bùi Mộng Na nhìn cô nghiêm túc nói.
210
211 Tiểu Ngọc nghe cô ấy nói vậy, liền tò mò nhìn cô ấy hỏi “Cô muốn quà sinh nhật gì?”
Lý Mật cười hì hì nhìn cô nói “Rất đơn giản, cô làm nhân viên tình báo cho tôi!”
“Cái gì.
212
213 Lúc Đỗ Lôi Ti cùng ba người kia đến đỉnh núi, Bùi Mộng Na nhìn thấy phong cảnh trên đỉnh núi, cảm thán “Chị dâu, phong cảnh nơi đây thật đẹp. . . . . .
214
215 Đỗ Lôi Ti rơi nước mắt nhìn bà khẽ nói “Dì. . . . . . Cháu. . . . . . ”
“Lôi Ti, bây giờ cháu không cần nói gì nữa, dì hiểu!” Viện trưởng nhìn cô hiền lành nói.
216
217 Đến gần tối giáo viên mà công ty Mạnh Lạp tìm thấy mới đến. . . . . .
“Tổng giám đốc, tôi là giáo viên đến đây dạy!” Cô gái cung kính nói.
“Được, tiền lương sẽ được công ty gửi vào thẻ cho cô!” Mạnh Lạp lạnh giọng nói.
218
219 Đỗ Lôi Ti nhìn cảnh vật quen thuộc, cô nhắm hai mắt lại. . . . . .
Sau một lúc, Đỗ Lôi Ti mở mắt nói “Anh dừng xe ở đây là được rồi!”
Mạnh Lạp đạp thắng, xe từ từ dừng lại.
220