121
122 Nửa tiếng sau, xe hơi dừng trước sân bau, hai cô gái cùng lên máy bay.
“Cô chủ, phu nhân, xin hỏi hai người muốn uống gì?” Tiếp viên hàng không lễ phép hỏi.
123
124 “Vậy được, tôi muốn nghe xem phu nhân giải thích thế nào!” Lâm Thành nói xong, khoanh tay trước ngực đứng đó muốn lấy lại công đạo cho con gái.
Đỗ Lôi Ti chân trần đi qua, nghểnh đầu nói “Tôi đã nói tôi không khỏe nên muốn nghỉ ngơi, kết quả con gái ngài đi vào, mất lịch sự lay tôi tỉnh dậy còn nói những lời nhục mạ tôi, ngài nói xem là ai có lỗi?”
“Lâm tổng thống, ngài đã nghe thấy phu nhân của tôi nói nguyên nhân, xem ra vẫn là chúng tôi đến khách sạn ở thì tốt hơn!” Nói xong, xoay người đi tới giường, cầm giầy, ngồi xổm xuống, giúp Đỗ Lôi Ti mang giày.
125
126 Khi cô ta đi tới phòng ăn, tất cả mọi người đều đã ngồi trước bàn, Lâm Thành nhíu mày “Lâm Thanh, thật không lễ phép, lại để khách chờ như vậy!”
Lâm Thanh cười nói “Thật xin lỗi, con mới rửa mặt, phu nhân, thật xin lỗi!”
“Nếu công chúa đã biết sai, tôi cũng không để ý!” Đỗ Lôi Ti nhìn cô ta hào phóng nói.
127
128 Bùi Tuấn Vũ ngồi trên ghế salon chờ lâu không nhịn được nói “Ra ngoài!”
“Tôi không ra!” Đỗ Lôi Ti quấn khăn tắm ngồi trên bồn cầu, tay chống cằm ngồi suy nghĩ.
129
130 “Ding ding. . . . . . ” Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên.
Đỗ Lôi Ti móc điện thoại trong túi ra xem, phát hiện ra là tin nhắn của Bùi Mộng Na: “Chị dâu, chị cãi nhau với anh trai em sao?”
Đỗ Lôi Ti không dám tin nhìn tin nhắn trong điện thoại di động, sao cô ấy lại biết cô cãi nhau với người đàn ông chết tiệt kia, vì vậy trả lời: “Sao em biết?”
Bùi Mộng Na: “Em ở gần chỗ hai người!”
Đỗ Lôi Ti: “Vậy sao chị không thấy em?”
Bùi Mộng Na: “Chị khoan đừng hỏi, sao chị lại cãi nhau với anh trai em?”
Đỗ Lôi Ti: “Anh trai em thật là kỳ quái, trời nóng như vậy anh em nhất định bắt chị mặc áo khoác của anh ấy, anh ấy muốn bức chết chị à?”
Bùi Mộng Na: “Chị mặc đồ thế nào?”
Đỗ Lôi Ti: “Người trong phủ tổng thống giúp chị mua váy xẻ ngực, hơn nữa còn là loại cực ngắn!”
Bùi Mộng Na: “Phụt, chị dâu, theo như lời chị nói em cảm giác anh trai em đang ghen!”
Đỗ Lôi Ti: “Làm sao có thể, rõ ràng anh trai em không yêu chị!”
Bùi Mộng Na: “Như vậy đi, em giúp chị thử thăm dò anh trai em, xem thái độ anh ấy thế nào?”
Đỗ Lôi Ti: “Thử thế nào?”
Bùi Mộng Na: “Tìm mấy người, giả bộ bắt cóc chị, sau đó chị nhìn nét mặt anh trai em liền biết!”
Đỗ Lôi Ti: “Như vậy có được không?”
Bùi Mộng Na: “Không sao, nếu anh em biết, em sẽ nói với anh ấy, cứ quyết định như vậy đi, sau bữa tối chị kiếm cớ ra ngoài ngắm mặt trời lặn, những chuyện khác không cần lo!”
Đỗ Lôi Ti: “Được, cứ quyết định như vậy đi!”
Sau khi tắt điện thoại, Đỗ Lôi Ti khẩn trương chuẩn bị, cô vẫn hơi lo lắng, không biết tổng thống có tình cảm với cô không?”
Lâm Thanh nhìn chiếc xe rời đi nói với ba mình “Ba, hôm nay con hẹn bạn đi dạo phố, con muốn ra ngoài!”
Nói xong, không đợi Lâm Thành nói gì, cô ta liền đi thẳng tới nhà để xe, lái xe thể thao của mình đi ra ngoài.
131
132 Đỗ Lôi Ti ngồi trên xe, cảm giác lắc lư ngày càng mãnh liệt, xe chợt dừng lại.
Người đàn ông ngồi bên cạnh kéo cô xuống xe, tháo cái khăn che mắt xuống, cô nhìn thấy phía trước giống như một nhà kho bỏ hoang, Đỗ Lôi Ti khẩn trương hỏi “Các người là người do Mộng Na thuê sao?”
“Im miệng, cẩn thận khuôn mặt xinh đẹp của mày!” Người đàn ông uy hiếp.
133
134 “Anh, sao anh có thể làm như vậy chứ?” Bùi Mộng Na không dám tin nhìn anh trai mình nói.
Bùi Tuấn Vũ nhìn hộ vệ phía sau lạnh giọng nói “Mau đưa cô chủ về!”
Mạnh Lạp nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mặt mở miệng khuyên “Tuấn Vũ, không nên như vậy!”
“Chuyện nhà tôi tốt nhất cậu không nên xen vào!” Nói xong leo lên máy bay về nước.
135
136 “Chị dâu, chị sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?” Bùi Mộng Na lo lắng hỏi.
Đỗ Lôi Ti với ánh mắt vô hồn nhìn trần nhà, không nghe thấy giọng Bùi Mộng Na nói, tại sao anh lại đối xử với cô như vậy chứ? Tại sao, rốt cuộc là tại sao?
Bùi Mộng Na tự trách mình “Lôi Ti, chị đừng như vậy được không? Chị như vậy em rất lo, nguyên nhân của chuyện này đều do em mà ra, em biết sai rồi, nếu không phải em đi cùng chị lại còn bày ra chuyện kia chị sẽ không xảy ra chuyện như vậy!”
Đỗ Lôi Ti quay đầu nhìn cô, khàn giọng nói “Không trách được em, bây giờ chị hoàn toàn tuyệt vọng rồi!”
Cô biết, có một số chuyện không thể ép buộc được, cho nên cô chỉ có thể quay trở về là một Lôi Ti không được ai yêu, bây giờ cô cảm thấy may mắn vì hôn lễ chưa được cử hành, như vậy sau này cuộc sống của cô cũng không có nhiều phiền toái?
“Chị dâu, chị đừng nói vậy? Bây giờ em có thể thấy anh trai thật sự quan tâm đến chị, nếu không lúc đã lên máy bay về nước sao anh ấy lại bảo máy bay quay lại cứu chị chứ?” Bùi Mộng Na giải thích.
137
138 Bây giờ trong lòng anh rất khẩn trương, tại sao chuyện này lại xảy ra hai lần chứ? Lần này thật sự trách anh quá sơ ý, anh để cô ở bệnh viện kia dưỡng thương hai ngày, bởi vì vết thương của cô không thích hợp ngồi máy bay cho nên anh cho hộ vệ ở lại bảo vệ cô cùng em gái.
139
140 Nhìn bóng dáng đi ra, Lâm Thanh điên cuồng kêu gào “Đừng đi, đừng đi, Tuấn Vũ, em không thể mất anh. . . . . . ”
Lâm Thành nhìn con gái điên cuồng gào thét, còn làm ra chuyện như vậy, trong lòng không nói ra được cảm giác thế nào.