81
82 Đỗ Lôi Ti ôm hộp quà ngồi khóc, không phải vì giá tiền của chiếc váy, cũng không phải cô tham hư vinh, mà cô cảm thấy đây là quà cô chủ tặng, cô phải có trách nhiệm quý trọng món quà này!
“Lôi Ti, thay váy xong chưa?” Bùi Mộng Na đi vào phòng.
83
84 Sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Lôi Ti bị ánh nắng mặt trời làm cho tỉnh giấc, cô dùng tay che mắt!
Cô cố gắng mở mắt, nhìn thấy cách bố trí của căn phòng liền hoảng hốt, cô chợt ngồi dậy.
85
86 Bùi Vũ khóc nói “Người phụ nữ xấu xa lại dám đi quyến rũ ba tôi? Ba tôi sẽ không yêu loại phụ nữ như cô, bởi vì trong lòng ba chỉ thích mẹ tôi!” Nói xong xoay người chạy ra khỏi phòng.
87
88 Bùi Tuấn Vũ buồn cười nhìn cô nói “Sao vậy? Cô không định nhận mệnh lệnh sao?”
“Hả?” Đỗ Lôi Ti giả ngu cười nói “Tổng, tổng thống, anh nói nhận mệnh lệnh gì? Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước!” Nói xong, không đợi người đàn ông phía sau nói chuyện, mặc chiếc váy giống như giẻ rách chạy ra khỏi phòng.
89
90 Lúc đi tới nhà bếp thấy mọi người đang bận rộn, lại thấy Đỗ Lôi Ti đang lén lút nhìn gì đó, cô ta mở miệng nói “Thật là không ngờ, tôi sớm đã nói rồi, người giúp việc này không đơn giản, các người còn không tin, tôi vừa nghe được một tin nóng, tối qua người giúp việc này ngủ với tổng thống của chúng ta!”
Nhóm người đang bận rộn nghe thấy tin tức nóng hổi liền xoay đầu lại, trợn mắt há miệng nhìn cô.
91
92 Đỗ Lôi Ti tối sầm mặt, bất mãn nói “Tôi là loại phụ nữ thế nào? Tôi là loại phụ nữ đó thì sao, anh tưởng tôi sẽ thích loại người như anh sao, xem như anh đưa hết toàn bộ tài sản cho tôi thì tôi cũng sẽ không thích anh!”
Vừa nòi xong, Đỗ Lôi Ti phát hiện ra mình lại nhanh miệng nói bậy, nhìn sắc mặt tổng thống tối sầm, xong rồi, cái tính này của cô vẫn không thể nào thay đổi.
93
94 Đỗ Lôi Ti lau khô nước mắt, nghe nói có cách, lập tức trở lại tính cách nhí nhảnh, kéo tay Bùi Mộng Na nói “Cô chủ, biện pháp gì?”
“Ha ha ha. . . . .
95
96 “Cô Đỗ, giáo viên dạy lễ nghi đợi đã lâu, mời cô đi học!” Quản gia nói.
Đỗ Lôi Ti thấp thỏm đi theo quản gia tới trước mặt giáo viên dạy lễ nghi, Đỗ Lôi Ti nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của giáo viên, hai chân liền lảo đảo.
97
98 Đỗ Lôi Ti nghe thấy anh nói “Còn có người nhà cô!” cả người giống như bị điện giật, ngây ngẩn người, để mặc cho người đàn ông bên cạnh nắm tay dắt lên xe.
99
100 “Ở nhà cô tôi cảm thấy rất ấm áp, ở nhà tôi, cả năm không nhìn thấy bóng dáng mẹ tôi đâu, tôi tự chuyển ra ngoài ở, rất ít khi về nhà. ”
“Ăn cơm, Lôi Ti, con và bạn nhanh vào đây.