61 An Nhược Hảo nhặt hỉ phục trên đất lên, cẩn thận vỗ bụi từng li từng tí, nhưng vừa rồi lúc lôi kéo, một ống tay áo đã hư. Sắc mặt An lão thái quân xám trắng, nhận lấy hỉ phục quen thuộc này, nước mắt lóe lên: “Hỉ phục này do ta cho người làm, hiện giờ đại nhân làm hỉ phục này đã thăng chức lên Tư Y cục rồi, nhưng Ngọc nhi không mặc bộ này trước mặt ta, người không còn nữa.
62 Chỉ một lúc sau, bọn họ nhìn thấy Viên Phú Cảnh cưỡi một con ngựa cao to tiến vào, phía sau là bốn cỗ xe tù. Sau khi Lăng Canh Tân nhìn thấy rõ là Viên Phú Cảnh, vội vàng ôm An Nhược Hảo trốn sau cây liễu, hai người chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhìn xem trên xe tù là ai.
63 Nhan Nhan, ta cũng không biết. ”“Hừ. ” An Nhược Hảo tiếp tục nghiêng đầu. “Thiếu phu nhân sao vậy?” Tử Mạch thấy dáng vẻ nàng dâu nhỏ của tôn thiếu phu nhân, bật cười.
64 “Ta không biết, ta không còn bao nhiêu ấn tượng với chuyện khi còn bé, ta chỉ biết khi đó tâm tình của nương không tốt, nhưng vừa nhìn thấy nàng, nương liền cười.
65 “Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Có…” Tống Tu Hoa làm ra vẻ cầm thánh chỉ đọc, hắn vừa đọc vừa đi theo ánh mắt Viên Phú Cảnh nhìn chằm chằm An Nhược Hảo.
66 An Nhược Hảo liếc nhìn Bạch tiên sinh, khóe miệng hơi vểnh lên, hiển nhiên là tâm tình rát tốt, rốt cuộc muội muội của hắn gạt được mây mờ thấy trăng sáng.
67 “Ngươi nhẹ một chút. ” An Nhược Hảo thấy tay hắn đặt mạnh lên đùi Lăng Canh Tân, hình như Lăng Canh Tân rất đau, chân mày nhíu thành hình chữ Xuyên (川).
68 Chương 68: Hôn mãnh liệtEditor: Puck - Diễn đàn Lê Quý ĐônNgay từ lúc bắt đầu gặp mặt An Dật Nhiên đều ngắm nhìn nữ nhi của nàng: mặt mày con bé rất giống nàng, nhưng tính tình của con bé như vậy, hơn nữa tuyệt đối không gần gũi nàng, sẽ là nữ nhi của nàng sao?“An đại nhân.
69 Mái tóc dài tản ra lượn quanh, lộ ra khuôn mặt tuấn tú; áo ngoài chảy xuống, lộ ra da thịt bóng loáng. Khóe mắt khẽ nhếch lên, quyến rũ nữ nhân khác, nhưng ánh mắt kia lại hiện ra khí khái hào hùng; ngực nhô lên, không che đậy cho thấy một sự thật.
70 “Nhị ca, ta không thở được. ” An Nhược Hảo cảm thấy trong đầu trong lồng ngực đều muốn thiếu không khí rồi, yếu ớt tránh ra. Lăng Canh Tân chê cười buông nàng ra, nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng, trong lòng cũng đang cười trộm.
71 Sau khi An Nhược Hảo lau xong thân mình cho hắn, bản thân chui vào phía sau bình phong cũng lau cho bản thân, lau hết mồ hôi mùa hè, thân thể sảng khoái không ít.
72 “Đại nhân?” Tề Phỉ Dương nhìn An Dật Nhiên âm thầm mất hồn, cũng không phải lần đầu tiên đại nhân đụng phải án nghi nan. Nhưng lần đầu tiên, hắn mơ hồ cảm thấy chuỵen tối ngày hôm qua, khó giải quyết khác thường với An Dật Nhiên.
73 “Không phải phụ thân đi Bắc Đô đàm phán hòa bình sao?”“Phụ thân nói Hoàng đế Đại Lương đã xử lý Mục Vương gia, đàm phán hòa bình giữa Đại Lương và Tấn Bình là chuyện ván đã đóng thuyền.
74 Hoắc Liên Thành, là hoàng thương của Đại Lương. Vụng trộm tới Tấn Bình, cũng không phải làm ăn đơn giản như vậy. “Trước mắt hắn ở nơi nào?”“Bạch Ngọc trang thành Nam.
75 Chung Hàn Lương từ trên chỗ ngồi, đứng bên cạnh An Dật Nhiên: “Dật Nhiên đừng khóc, bây giờ Tiếu Nhan cũng đã trở về, để cho chuyện này qua đi, trong lòng hắn cũng không dễ dàng.
76 “Hoàng thượng đã đồng ý. ” Ánh mắt của Chung Hàn Lương liếc qua đầu vai nàng, “Đỗ công công. ”“Chung đại nhân, An đại nhân. ” Đỗ công công cười, đưa cho An Dật Nhiên một cuốn trục bằng giấy Tuyên Thành rồi lập tức nói cáo từ.
77 “Vậy khỏi cởi. ” Chung Hàn Lương nghe xong, gật đầu ý bảo hắn không cần cởi cũng được, dừng một chút rồi nói, “Ngươi cũng đã nghe thấy, ý của ngươi là?”“Thuộc hạ thề thuần phục chủ nhân.
78 An Nhược Hảo ôm chặt hông cường tráng của hắn, lưỡi dây dưa với lưỡi hắn, mùi vị quen thuộc, cách một tháng, hết sức nhớ nhung. Lăng Canh Tân không phải Liễu Hạ Huệ, phía trên hôn, tay cũng không chịu ngừng, vuốt ve đường cong uyển chuyển trên thân thể mềm mại của nàng, từ lưng trượt đến trước ngực, cách áo mỏng không ngừng vuốt ve thứ mềm mại kia.
79 “Vừa rồi không phải cô cô và Tề đại thúc cái đó cái kia trong xe ngựa sao?” An Nhược Hảo cười trộm. “Cái nào?” Bạch Tịnh Thiền nghi ngờ, nhưng ngay sau đó phản ứng kịp, “Các ngươi đều nghe thấy?”“Ừhm, tất cả chúng ta đều nghe đại thúc hét to.
80 Nhưng có một câu nói chuyện cũ càng khổ sở, nhiều năm sau nói lại giống như gió thoảng mây trôi. An Nhược Hảo khẽ gật đầu, mặc cho thúc ấy suy tư, không hề gợi ra u sầu cho thúc ấy nữa.