81 “Chàng, ta…” Bạch Tịnh Thiền khóc đến đau lòng, “Ta biết rõ rồi. ”“Nàng biết cái gì?” Tề đại thúc thấy nàng đau lòng xoay người lại, vội vàng kéo nàng, “Ta, thật ra nàng cũng biết con người ta luyến tiếc quá khứ lại còn bới móc, ta rõ ràng không muốn như vậy.
82 “Nhị ca, chàng định mang ta đi đâu?” An Nhược Hảo nhìn sắc trời đã muộn. “Thì ở phía trước rồi. ”“Không phải chàng đã quên sao, sẽ không lạc đường chứ?” An Nhược Hảo lo lắng theo sát hắn hoảng hốt loạng choạng đi như chạy.
83 Đợi đến khi Lăng Canh Tân ôm An Nhược Hảo vào cửa chính Lăng gia, quả nhiên nhìn thấy mấy gã sai vặt chạy từ bên ngoài về, thấy bọn họ trở lại thì thở phào nhẹ nhõm.
84 “Nhan Nhan, đến Đông Đô!” Lăng Canh Tân lay An Nhược Hảo đang ngủ ngon, gần đây nàng giống như rất có thể ngủ. “Đã tới chưa?” An Nhược Hảo xoa xoa cặp mắt buồn ngủ cho tỉnh táo, vén góc rèm nhìn ra ngoài, quả nhiên đến một địa phương rất xa hoa.
85 Bạch Tịnh Thiền uống một ngụm trà: “Hừ. ”“Không phải hai người được vời vào trong cung à? Sao chỉ một mình cô cô trở lại?” An Nhược Hảo nhớ nửa đường đã không thấy bóng dáng bọn họ, còn tưởng chạy trốn đến nơi nào ân ái.
86 “Tân lang gấp cái gì, bao lì xì cho cậu còn chưa có đấy. ” Chung Dục Cẩn ngăn trước mặt cỗ kiệu: Nghe nói đây là tập tục, hôm nay hắn sẽ chơi một lần, dù sao ở nông trang này cũng không cần tuân theo quy củ.
87 Qua hồi lâu, hắn ôm nàng bỗng nhiên dừng động tác lại, rồi không hề báo trước mà tiếp tục rung động, lực lớn đưa mông nàng đến chỗ nóng rực của hắn, một dòng nước xiết nóng bỏng phun ra, trút đầy chỗ mê người.
88 “Phụ thân, mẫu thân, nhị ca thích cháu gái lão thái phó, nhưng hai người có chút hiểu lầm, lúc này đang khổ não đấy. “Cháu gái lão thái phó. ” Chung Hàn Lương hơi suy tư, “Rất tốt, nhưng cô nương này rất có chủ kiến, không biết có nhìn được Dục Cẩn không.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50