21 “Thím, đây chính là men rượu dùng để cất rượu. ” An Nhược Hảo ngửi vật tròn màu đỏ sậm trên bàn trúc. “Bị làm khó ngươi còn nhận ra men rượu. ” Thím Tào nói xong liền giới thiệu cho nàng các dụng cụ để chưng cất rượu, dường như An Nhược Hảo rất có hứng thú với chưng cất rượu, ghi nhớ tỉ mỉ.
22 An Nhược Hảo gật gật đầu, thứ này quả nhiên là chỉ có phụ nữ có thai mới chịu được, nhưng vừa nghĩ tới lời này của Vương bà tử có ý gạ hỏi. Nàng lập tức nói: “Mặc dù chua, nhưng ta lại thích ăn.
23 “Tối hôm nay nhị ca tới nhà lưu manh ngủ, tiếp tục thương lượng. ” Lăng Canh Tân vuốt tóc trên trán nàng, “Hai người muội và Tú Lệ ở nhà, có sợ không?”An Nhược Hảo lắc đầu, nàng không biết nhị ca lấy mặc ngọc có lợi ích gì, nhưng kể từ sau khi nhị ca đi theo Liễu tiên sinh thì không giống trước.
24 Vương bà tử yên lặng một lát, nhưng Vương lão đầu đi tới đỡ hắn lên: “Hài tử ngoan, đứng lên đi. Ngươi mang viên ngọc này lên trấn trên bán, sắm sửa tốt cho hôn lễ là được.
25 Nên về nhà nấu cơm. ” An Nhược Hảo chạy trối chết. Lăng Canh Tân nhìn bóng lưng hốt hoảng của nàng, nhớ tới lời Viên Phú Cảnh vừa nói: Hắn không biết hắn có nên buông tay không, Tiếu Nhan đi theo Viên Phú Cảnh sẽ thật sự hạnh phúc như vậy sao.
26 “Tiếu Nhan, nhanh dìu nhị ca ngươi về ngủ đi, sao lại say thành như vậy?” Thím Tào đi lại giúp nàng một tay, cùng nhau đỡ ra khỏi Chân gia. “Thím, ngài trở về ăn tiếp đi, ta có thể làm được.
27 Hòn đá kia đánh vào trên người heo rừng không tạo thành uy hiếp gì cho nó, ngược lại hành động của nàng đã chọc giận nó, tiếng rống càng thêm lớn, tiến về phía nàng.
28 Lúc này Diệu Nhu mới biết nàng đã đạp phải đuôi cọp, trong lòng đại thiếu gia, địa vị của người mới cao hơn nàng nhiều: “Đại thiếu gia, đại thiếu gia, không phải Diệu Nhu cố ý.
29 An Nhược Hảo đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Lăng Canh Tân nằm lỳ trên giường, trên mặt toát mồ hôi. Nàng nhấc chăn lên, trên lưng hắn chỉ bôi một lớp thuốc bột trị thương, nhìn vết thương mà trong lòng khiếp đảm.
30 “Ta nói không phải là mộng!” An Nhược Hảo nhìn vẻ mặt vô tội của hắn, không ngờ Lăng Canh Tân lại có lúc dễ thương như vậy, nhưng nàng sắp phát điên, dưới tình thế cấp bách nàng cắn mạnh hắn một miếng.
31 “Lạnh. ” Lăng Canh Tân thành thật đáp. “Dù sao chăn này cũng dính thuốc mỡ rồi, cứ đắp lên. ” An Nhược Hảo đắp chăn cho hắn, mình thì chuẩn bị tắm rửa.
32 “Bao giờ eo của chàng mới có thể tốt đây?” An Nhược Hảo rút tay lại, đặt bên hông hắn, có thể cảm nhận thấy cơ thể bên hông căng cứng của Lăng Canh Tân, vết sẹo trên lưng rất nhỏ, cũng đã nhạt đi rồi, sao hông luôn đau.
33 “Nhị ca. ” An Nhược Hảo hơi hé mắt, mặc dù hai người đắp chăn, nhưng đụng chạm trên người nói cho nàng biết hai người không mảnh vải, hơn nữa nàng cứ nằm trên người hắn như vậy, mập mờ tràn ngập tư thế tình dục.
34 “Tiếu Nhan, chưa tới mười ngày nữa là bước sang năm mới rồi, nhị ca đi trấn trên mua đồ, nàng ở trong nhà đợi. ”“Ừ. ” An Nhược Hảo đang đứng ở cửa cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
35 Tên gốc của chương truyện này là 黄书 có nghĩa sách đồi trụy, khiêu dâm“Nhị ca. ” An Nhược Hảo bị hắn ép đến mức không thể động đậy, không cần suy nghĩ cũng biết hắn muốn làm gì, nhưng trời rất lạnh, nàng không hề có chút hăng hái nào.
36 “Hà hà, buổi tối nhị ca nấu đồ nóng cho muội. ” Lăng Canh Tân hôn một cái lên gò má nàng, vui vẻ lấy ra một nồi đất trong ngăn lớn dưới cùng của tủ chén.
37 “Nhị ca, ta rất buồn ngủ. ” An Nhược Hảo cầm xúc xắc trên tay ném sang một bên, dưa và trái cây đều đẩy ra hết. “Đón giao thừa không thể qua loa. ” Lưng Canh Tân nhìn An Nhược Hảo đã buồn ngủ đến mức sắp ngã xuống giường rồi, sớm biết như thế không nên để nàng ngồi gần mép giường, “Tiếu Nhan, ăn táo.
38 “Tiếu Nhan, nàng tới xem. ” Lăng Canh Tân lấy thư trong tay nàng, cắt đứt suy nghĩ của nàng, lấy một bộ hỷ phục đỏ thẫm từ trong bọc. “Đẹp quá, thật đẹp.
39 Đợi đến lúc Lăng Canh Tân buông nàng ra, đã đến lượt bọn họ, Lăng Canh Tân hưng phấn nộp giấy chứng minh thư ra, viên quan mối mai mới hỏi mấy vấn đề, Lăng Canh Tân vẫn luôn nói “Dạ dạ dạ.
40 An Nhược Hảo được thổi phồng ngại quá, đỏ mặt xấu hổ. Thím Tào thấy nàng ngại quá, không tiếp tục trêu ghẹo nữa, giúp đỡ nàng mặc hỉ phục, cầm cây lược gỗ, vừa đọc vừa chải: “Một chải, chải đến chân tóc; hai chải cô nương nâng khay ngang mày; ba chải tôn nhi đầy đất; bốn chải giúp đỡ phu quân, ra đường gặp quý nhân; năm chải đăng khoa tới năm đời, năm đời bạc như măng mọc; sáu chải bạn bè đến hỗ trợ, khuê phòng nhìn gương tô son hồng; bảy chải tiên nữ hạ phàm xứng Đổng Vĩnh, cầu hỉ thước khẽ yên ổn; tám chải bát tiên đến chúc thọ, đồ quý tràn ra bên ngoài; chín chải có tất cả mọi thứ; mười chải phu thê bạc đầu đến lão *.