41 “Phù --” Rốt cuộc Lăng Canh Tân đã lột sạch hỉ phục đỏ thẫm của nàng xuống, thở phào một hơi, nếu không lão nhị nhà hắn sẽ buộc hắn cầm kéo tới. “Nhị ca.
42 Sáng ngày hôm sau, Lăng Canh Tân thấy sắc mặt nàng không tốt không bắt nàng làm, ngay cả điểm tâm cũng giải quyết trên giường, An Nhược Hảo không thoải mái trên người đương nhiên mừng rỡ nằm ngay đơ trên giường, nhưng nằm lâu cũng đau thắt lưng, nằm chết dí đến khi mặt trời lên cao nàng không nằm nữa, quả nhiên vẫn là số mệnh vất vả.
43 Lăng Canh Tân nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn, mặc xong quần áo, phối hợp đi ra ngoài chuẩn bị thức ăn. An Nhược Hảo khẽ cử động liền cảm thấy toàn thân đau nhức, nếu không phải đêm qua đặc biệt nhiều thêm một bộ chăn mền, chỉ sợ eo nàng muốn đứt.
44 “Hơi lạnh, dầu hồng hoa trên tay chàng…” An Nhược Hảo dở khóc dở cười, có khoải cảm, nhưng mang theo lạnh lẽo, cảm giác này nói không ra được. Lăng Canh Tân nghe vậy, thu tay lại lau chùi, sau đó đưa tay tách hai chân An Nhược Hảo ra: “Như thế này?”“Không lạnh.
45 Chân lưu manh lén lút giật nhẹ ống tay áo bà, Vương bà tử trừng mắt liếc nhìn hắn, sao Chân lưu manh lại không biết tính tình cha mẹ vợ mình, mặc dù nhìn bà cay nghiệt, nhưng trong đáy lòng lại là một lão thái lương thiện.
46 “Tú Lệ tỷ sinh hài tử trước, đừng nói những điều không có. ”“Không, ta nhất định phải nói. ” Tú Lệ lại không chịu, “Lưu manh hắn nghe nhị ca, nhưng mà biết sự tình quấy phá này sẽ rơi đầu…”“Cái gì sẽ rơi đầu?”“Ta biết rõ ngươi và nhị ca đều là người tốt, nhưng Lăng thúc thật sự là, lúc này còn kéo theo ca ca ta, muốn chết lần này đúng là cả thôn Thuấn Thủy đều chết chung một chỗ rồi.
47 “Ahhh, nhột. Bị cộm đau. ” An Nhược Hảo không nhịn được vỗ lưng hắn, ván gỗ dưới thân rát cứng, cộm nàng hơi đau. Lăng Canh Tân cười cười lót cho nàng bộ quần áo: “Nhan Nhan, càng ngày nàng càng yếu ớt rồi.
48 “Mới không có. ” Tề Phỉ Dương nằm trên giường gỗ vội vàng xua xua tay, “Ngươi xem ta cũng là người luyện võ, sao có thể không nhìn ra bản lĩnh của hắn chứ, đúng không, Lăng tiểu ca?”Lăng Canh Tân từ chối cho ý kiến, nhớ tới bản lĩnh của Bạch tiên sinh, động tác võ thuật hoàn toàn không giống phụ thân, ngược lại hơi giống nương.
49 “Được rồi, các ngươi nhanh chóng lên đường, nên khơi thông lão đầu đã thông qua. ” Mễ lão đầu thúc giục bọn họ lên xe, “Không cần lưu luyến, qua một thời gian nữa lão đầu sẽ đi tìm các ngươi.
50 Sau khi ăn cơm trưa xong, bọn họ lại lên đường. Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo vẫn mong đợi có thể đến Tấn Bình nhanh một chút, nhưng vẫn chưa nghe thấy giọng quá cảnh, nghĩ đến Tấn Bình còn phải đi rất xa.
51 Lão Bạch mời bọn họ đến đại sảnh, vỗ tay ba cái liền có người châm rượu trước cho mọi người, mang lên các món ăn nguội, sau đó là món ăn nóng. An Nhược Hảo nhìn, lát sau có người múc cơm để trước mặt bọn họ, lại có nha hoàn mời bọn họ rửa tay.
52 Sáng hôm sau, hai người bọn họ đi tìm Bạch tiên sinh, bày tỏ nguyện vọng nghe theo Bạch tiên sinh. Bạch tiên sinh gật đầu, để lão Bạch chiếu cố thật tốt, rồi kêu lão đi kiếm Tề Phỉ Dương.
53 Tuy nói hai kẻ cường tráng đánh tiên phong, nhưng An Nhược Hảo nhìn một cái đã thấy chính chủ, nhìn thấy hắn mặc áo tơ lụa màu thủy mặc tốt nhất, áo khoác ngoài màu khói, trên chân đeo giày da thêu kim tuyến, không cần nói cũng biết là người quyền quý đất này.
54 “Lăng Canh Tân!” An Nhược Hảo tức giận, giọng nói nặng thêm. “Nhan Nhan. ” Lăng Canh Tân mặt dầy nhìn nàng. An Nhược Hảo nhìn vẻ mặt hắn mang theo nịnh hót trước sau như một, đột nhiên nàng nhớ tới gương mặt mê hoặc này giấu giếm không ít chuyện: “Có chuyện hỏi chàng.
55 An Nhược Hảo loáng thoáng thấy dưới chăn mỏng chống lên một cái lều nhỏ rất quá mức, thầm nghĩ mất thể diện cũng không phải là hắn, bản thân phủ thêm áo lót vén rèn che xuống giường.
56 Tề Phỉ Dương chỉ cảm thấy cả người nổi da gà, nhưng vẫn cố làm ra vẻ trấn tĩnh nói: “Sao có thể chứ, ta chỉ không quen bị nhiều người nhìn như vậy, ngượng chết.
57 Cho nên, Tề đại thúc phải có chút ý tứ với Tịnh Thiền cô cô, chỉ có điều trong lòng vẫn nhớ An Dật Nhiên gì kia, cho nên không hiểu tâm tư lòng mình. Chờ thời gian, hoặc ngày nào đó cho chút kích thích, nói không chừng sẽ nghĩ thông suốt.
58 “Bà ngoại, bà đừng khóc. ” An Nhược Hảo nhìn bà, cảm thấy lão thái này hơi giống Cổ mẫu trong hồng lâu mộng, chỉ có điều hơi cường thế hơn Cổ mẫu. “Đây là cháu dâu ta rồi, dáng dấp xinh đẹp, mồm miệng nhanh nhẹn, không giống tiểu tử này, ngây ngốc, chân tướng di truyền từ nương.
59 “À, Hạ Phi, đó là chị họ bà con xa, cách không biết bao nhiêu xa. Chỉ có điều khi còn bé mời tới làm bạn với nương cháu, sau tính tình không hợp thì đuổi đi.
60 Lăng Canh Tân rất hợp với tình hình dò vào trong váy nàng, xuân sắc bên trong mê người hơn bóng đêm này. Dưới lục lọi của Lăng Canh Tân, váy An Nhược Hảo hơi mở rộng, gió đêm thổi lên tóc nàng, chui vào trước ngực, cảm giác nhồn nhột phủ trên người, hơn nữa như lướt nhẹ trong lòng.