101 “ Cuộc sống không bao giờ bằng phẳng như chúng ta mong muốn. Vì thế, phải học cách quên lãng những đau thương đã qua. Bởi vì, chỉ có như thế, bạn mới sống trọn vẹn cho hôm nay và ngày mai…” Khi Huy trở về biệt thự thì trời cũng đã gần sáng.
102 “Finally, I have leant how to love
But you went out of sight among spacious people
My love….
Forgive me, I love you…. ”
_ Sao anh lại gặp ba em? – Đan hỏi khi cả hai đang dạo bước ở công viên
_ Đó chẳng phải là điều con rể tương lai nên làm sao? – Huy nói với vẻ đương nhiên.
103 “ Biển gào thét không đáng sợ bằng sự phẳng lặng của từng cơn sóng trước khi giông tố kéo về…” _ Nhã Văn? – Đan thử lên tiếng lần nữa, cố xua tan đi cảm giác bất an đang bủa vây lấy mình.
104 Đặt Đan đã say ngủ lên giường, Huy âu yếm vén những sợi tóc vướng trên gương mặt cô. Chưa bao giờ anh quên cô, nếu có đó cũng chỉ là lí do tồi tệ để anh bào chữa cho sự yếu đuối ngu ngốc của mình mà thôi.
105 “ Lời hứa trên thế giới này chỉ là gió thoảng mây bay, muốn chứng tỏ cậu yêu con gái tôi thật lòng, hãy lấy hành động mà chứng minh. Chỉ cần cậu sống xứng đáng với tình yêu con bé dành cho cậu, tôi sẽ chấp nhận cậu”.
106 “ Cuộc sống không bao giờ bằng phẳng như chúng ta mong muốn. Vì thế, phải học cách quên lãng những đau thương đã qua. Bởi vì, chỉ có như thế, bạn mới sống trọn vẹn cho hôm nay và ngày mai…”
Khi Huy trở về biệt thự thì trời cũng đã gần sáng.
107 “ I see us now, your hand in my hand This is the hour, this is the moment. And I can hear sweet voices singing, Avé Maria, Avé Maria, Avé Maria” The Wedding – Julie Rogers 24/12: Giáng sinh Trong hội trường của một khách sạn năm sao nổi tiếng, hàng trăm nam thanh nữ tú rực rỡ áo hoa nâng ly đón Giáng sinh về.
108 Bây giờ là lúc nào rồi nhỉ? Đã lâu lắm rồi, Đan mới có một giấc ngủ ngon như thế này. Cô lười biếng nhìn lên đồng hồ trên tường. Không phải chứ? 11h trưa.
109 “ Không một bí mật nào trên thế gian này không được hé mở, cũng như không có cuộc đua nào không đến hồi kết…” _ Anh là? – Đan lên tiếng, đầy vẻ nghi hoặc.
110 “ Biển gào thét không đáng sợ bằng sự phẳng lặng của từng cơn sóng trước khi giông tố kéo về…”
_ Nhã Văn? – Đan thử lên tiếng lần nữa, cố xua tan đi cảm giác bất an đang bủa vây lấy mình.
111 “ Anh nhớ em! Dẫu có bên cạnh nhau, thì anh vẫn nhớ em…” Máy bay cất cánh, một cảm giác khó gọi tên đang dâng tràn trong Đan. Lần này cô trở về sau hơn 1 năm rời xa.
112 Những ngày tiếp sau, mọi thứ vẫn tĩnh lặng và bình yên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, như chưa từng có việc Đan bị uy hiếp ở thang máy, chưa từng có những lời đe dọa đầy bí ẩn và khó hiểu.
113 “Anh không thể nào sống mà không có em, sự sống cả anh ạ! Anh không hể nào sống được mà không có em, linh hồn của anh!” “Đồi gió hú” – Emily Bronte _ Không! Đan!!!!! – Tiếng Huy điên cuồng hét lên, tiếng kêu xé nát tâm can.
114 “ Lời hứa trên thế giới này chỉ là gió thoảng mây bay, muốn chứng tỏ cậu yêu con gái tôi thật lòng, hãy lấy hành động mà chứng minh. Chỉ cần cậu sống xứng đáng với tình yêu con bé dành cho cậu, tôi sẽ chấp nhận cậu”.
115 “ Ranh giới luôn là cụm từ mang đến cho con người sự bất an khi buộc phải lựa chọn: bước tiếp hay dừng lại? Vậy thì, có đơn thuần chỉ là bất an khi đứng giữa ranh giới giữa sự sống và… cái chết ?” Đan mơ hồ mở mắt, cảm giác sau gáy đau buốt.
116 Thấy Đan im lặng chẳng nói gì, Huy lặng lẽ tiếp lời…
_ Anh biết giờ anh có nói xin lỗi thì cũng chẳng thể cứu vãn những gì đã xảy ra, nhưng trước anh, xin em đừng tạo ra cái vỏ bọc ấy.
117 “ Bí mật tựa như một vật được chôn vùi trong lớp băng dày. Bí mật sáng tỏ không phải vì người ta đập tan băng, mà bởi vì, băng vốn chẳng thể nào tồn tại quá lâu dưới ánh sáng rực rỡ và kiêu hãnh của mặt trời” “RẦM”!!!! Cửa nhà kho bị phá vỡ.
118 “ I see us now, your hand in my hand
This is the hour, this is the moment.
And I can hear sweet voices singing,
Avé Maria, Avé Maria, Avé Maria”
The Wedding – Julie Rogers
24/12: Giáng sinh
Trong hội trường của một khách sạn năm sao nổi tiếng, hàng trăm nam thanh nữ tú rực rỡ áo hoa nâng ly đón Giáng sinh về.
119 “Quá khứ, rồi sẽ có một ngày giết chết những ai cứ mãi bám chặt lấy nó…” Máu từng giọt rơi thấm đẫm nền đất, mỗi lúc một nhiều hơn… Cái chết nhẹ nhàng như thế ư, không đớn đau, không mệt mỏi.
120 Và cuối cùng…
Linh gần như chạy về phía Đan, cả hai ôm chầm lấy nhau… Linh bật khóc nức nở…
_ Cuối cùng mày cũng đợi được đến ngày này. – Linh gạt nước mắt, mỉm cười, lúm đồng tiền ẩn hiện duyên dáng.