1 Mặt trời ngày chủ nhật đã lên cao quá đầu người , mà Trắc Lạc Nhi một cô nương 19 tuổi lại còn nằm ường trên giường ngủ say sưa. Trong căn phòng đầy huân chương , học tập có , võ thuật có.
2 Đang chờ đợi cái cảm giác của tiếp đất bằng mông thì nàng đột nhiên thấy cơ thể nhẹ bổng một cái nhưng cũng chỉ là cảm giác thoáng qua cái chân thực đến với nàng chính xác là.
3 Nàng ngồi trong phòng , đã được những nha đầu khác đứng nhìn nàng như coi thú trong vườn , xăm xoi từng xen-ti-met. Lúc đại phu đến có một nha đầu nhỏ xíu búi hai búi nhỏ trên đầu lấy cái áo choàng khoát lên y phục mong manh và thiếu kín đáo của nàng.
4 Đại phu vừa khám cho nàng lên tiếng trình bày bệnh tình " bẩm Quách tướng quân , tam tiểu thư đây là mất trí nhớ là loại không thể phục hồi.
5 Mấy ngày nay ở trong viện nàng không đi khỏi , không ngừng lên kế hoạch. Đầu tiên nàng trở nên thân thiết với các nha hoàn trong viện , biến các nữ nhi này thành tai mắt của nàng.
6 Nàng nghe thấy chuyện cái gì Trác vương gia cũng không hứng thú. Hắn ta đến hay đi chẳng liên can đến nàng , nhưng đã biết hắn quyền cao chức trọng thì tên này nàng sẽ tránh đụng đến , tốt nhất là đừng dể nàng đụng độ thì tốt nhất rồi.
7 Giật mình , Quách Hi lùi về sau mấy bước mắt dè chừng thân thế có phòng bị. Trước mắt nàng là một nam nhân , hắn chắc 15_16 tuổi nàng đoán.
8 Hắn vừa rời người ra khỏi , nàng ngay lập tức chuồn ra khỏi bụi cây. " ngươi không sợ ta bẩm báo với lão gia ?" Nàng nói xong câu này như tự tát vào mặt mình.
9 Trác vương gia hắn đi đến , chính viện , nơi đó đã có người ngồi đợi hắn. "Trác vương , người đã đi đâu làm ta tìm ngươi mãi , ngươi đã nói muốn gặp Hi nhi nhà chúng ta chẳng phải sao.
10 Hắn và Quách Công bàn bạc vừa xong , Quách Hi nàng vừa vặn mới đến " bái kiến vương gia , lão gia ". Quách Công biến sắc , nàng vạch ra khoảng cách vậy trước mặt người ngoài à , dám gọi lão gia rõ to mồn một như vậy ,mặt mũi hắn haidaaa.
11 Mấy ngày sau sóng yên biển lặng , nàng không ngừng luyện võ , bản thân cũng đã được coi là một võ sĩ nhí rồi. Trong hủ thì Quách Công hắn ngày nào cũng ra vào liên tục là vì trận chiến sắp tới , trận chiến lớn giữa Dạ Long quốc với Yến quốc.
12 Cả một đoàn người dữ tợn đi đến tam viện nơi Quách Hi ở , nàng cũng biết ban nãy nói như thế sẽ có kết cục không tốt nhưng , đó là trong dự liệu của nàng.
13 Việc nhị tiểu thư Quách phủ rơi vào nước đã náo động cả cái phủ rồi. Ai nấy cũng cấp tốc chạy lại cái viện nhỏ của nàng , người thì xem chuyện kẻ thì xem xong đi buôn dưa lê thành ra cả cái thành này sợ rằng không ai không biết.
14 Thật ra nàng là quay về viện nhỏ lấy vài thứ. Là lấy mấy cái thứ đáng giá chút để đem bán chứ kẻ thất sủng như nàng lấy đâu ra tiền.
15 Đại thẩm ấy chắc là mẫu thân Xuân Nghi. Bà ta lật đật chạy tới , bà ôm chầm lấy Xuân Nghi sụt sùi " nữ nhi nhốc nghếch này , ngươi đi thế nào mà bạt vô âm tính thế hả , ngươi có biết cái thân già này rất nhớ ngươi " trên gương mặt đen sậm và đã nhiều nếp nhăn hơi co lại , nước mắt giàn giụa , cảnh tượng trước mắt khiến Quách Hi nàng không thể không nhớ nhà.
16 Cha của XN nghe thấy một nữ hài tử chưa tròn 15 lại dám nói năng hùng hồn như vậy , trong mắt nàng dường như có ngọn lửa. Ông rất thích nàng , nếu nàng nhận ông làm cha nuôi thì tốt rồi có được hai nữ nhi ngoan.
17 Vốn định giúp việc nhưng người đã không cần nàng cũng không làm cản tay chân họ. Bước ra sân viên nhỏ ngắm nhìn kên cảnh vật trên đầu.
18 Nàng chạy nhanh đến mức muốn xé toạt màn đêm. Sau hai canh giờ , doanh trại rộng lớn đã hiện ra trước mắt. Đi đến cổng trại đã bị người cản lại.
19 Hắn nhìn thấy trông mắt nàng vài tia bất mãn. Nữ nhân này vậy mà lại không lúng túng sợ sệt , trước bao nhiêu viên quan đại tướng ở đây nàng lại chưa một giây nào bị áp chế.
20 Quách Hi nàng có chút bất ngờ , nhưng ngoài mặt thì vẫn là lạnh như tảng băng , không chút cảm xúc khác lạ. Nhìn thấy dạng biểu hiện này của nàng thật là ngoài sức tưởng tượng của hắn.