141 “It feels like nobody ever knew me until you knew me Feels like nobody ever loved me until you loved me Feels like nobody ever touched me until you touched me Baby nobody, nobody,until you” - Until you - Biển Nha Trang vẫn đẹp và dịu dàng như ngày ấy… Quanh đi quẩn lại rốt cục họ vẫn quay về nơi đây.
142 _ Vương Gia Huy, trái tim anh làm bằng sắt à? – Nhã Văn thét lên - Trước cái chết của chị tôi, của người bạn bên anh suốt 18 năm mà lại thốt lên câu tàn nhẫn thế sao? Anh có biết, với chị tôi, anh quan trọng như thế nào không? Với một đứa trẻ tự kỉ mà nói, việc để người khác bước vào thế giới của mình là một việc vô cùng khó khăn.
143 “Quá khứ, rồi sẽ có một ngày giết chết những ai cứ mãi bám chặt lấy nó…”
Máu từng giọt rơi thấm đẫm nền đất, mỗi lúc một nhiều hơn…
Cái chết nhẹ nhàng như thế ư, không đớn đau, không mệt mỏi.
144 _ Ta không thể để yên chuyện này. – Ông Hà tức giận lên tiếng. Ông không thể bỏ qua cho kẻ dám làm tổn thương đến hai đứa con trân quý của ông. Ông không thể tin được, người làm ra mọi chuyện hoang đường như thế lại là một cô gái trẻ, cô gái mà thi thoảng ông nghe Đan nhắc đến với vẻ yêu thương, trìu mến.
145 “Bình yên, mi rong ruổi chốn nào mà cả một chặng đường dài thênh thang ta tìm hoài chẳng có?”
_ Em làm đúng chứ? – Đan ngước lên nhìn Huy
_ Ừ! – Huy siết chặt thêm vòng tay nơi eo Đan.
146 Đan trở người khi bị ôm chặt vào lòng ai đó, cô đang rất buồn ngủ mà. Huy bật cười nhìn cô gái đang say giấc trong lòng mình. Thật là, cô ham ngủ còn hơn anh nữa.
147 “ Lạ mà quen, quen mà lạ. Suy cho cùng, sợi dây liên hệ giữa con người với con người là sợi dây bí ẩn và rắc rối nhất…”
Bước ra khỏi phòng tập yoga, cả người Đan ướt đẫm mồ hôi.
148 Đúng 8h sáng hôm sau, như thường lệ xe Đan lại ra khỏi cổng. Người phụ nữa ấy lại bước ra khỏi góc khuất, nhìn theo cho đến khi chiếc xe mất hút nơi cuối đường như mọi ngày vẫn thế.
149 Con dao nhỏ trong tay Đan vẫn đều đặn lên xuống trong khi người cầm nó thì tâm trí đã bay đến tận đâu.
_ Á! – Đan kêu lên. Thật là, đã nói là không nghĩ nữa, vậy mà cứ ngơ ngẩn thế nào đến nỗi tự cắt vào tay mình.
150 “ Có những điều tưởng chừng như không thể nhưng vẫn trở thành sự thật. Và dẫu cho có bị bóp méo thế nào, thì sự thật vẫn mãi là sự thật…”
_ Cô quen người phụ nữ kia sao? – Tony lên tiếng khi thấy có một người phụ nữ cứ nhìn Đan từ lúc cô bước vào shop coffee này tới giờ.
151 _ Đây là của cô… - Chưa kịp để người bảo vệ nói hết câu, Đan đã ôm lấy cặp lồng cơm chạy thẳng xuống dưới. Đã mấy ngày liền, ngày nào cô cũng nhận được bữa trưa như thế này.
152 Tony bước theo sau Đan, không biết phải nói gì, càng không biết phải làm gì. Tay anh luôn ở trong tư thế sẵn sàng đỡ lấy Đan nếu cô chẳng may ngã xuống.
153 “ Ước chi… trên cuộc đời này tồn tại hai chữ “giá như”…”
Đan đứng dựa vào góc tường, thở dốc… Đây là giờ thứ 5 cô ở lại phòng tập yoga này rồi. Vậy mà sự mệt mỏi cũng không khiến cô quên được những gì mà lí trí buộc phải quên.
154 Điện thoại reo vang, Huy vôi vàng nhấc máy, nhưng tim lại hẫng một nhịp khi đó là một dãy số lạ…
Huy nghe máy, và chưa lần nào trong đời, anh cảm thấy biết ơn Chúa như lúc ấy.
155 Mở cánh cửa nhà, Huy bế Đan vào đặt lên sofa, lúc này, mọi thứ đều rõ nét hơn ban nãy. Đúng là màu tóc cô chẳng phải sắc đen như vốn dĩ, mà thay bằng màu vàng nâu lạ lẫm…
_ Tại sao em lại ngồi ở đó? Trời lạnh lắm có biết không? – Anh khẽ trách, xoa lấy bờ má tái mét của cô rồi tăng nhiệt độ của điều hòa – Em nằm xuống đây nhé, để anh pha cho em cốc sữa.
156 _ Nhã Văn? – Huy nhìn Đan khó hiểu.
_ Bà ấy là mẹ của Nhã Văn đó anh. – Đan nói, lần này đã rành rọt hơn trước, nhưng cũng vô cảm hơn trước.
_ Đan à…
Huy không biết phải nói gì nữa, bởi thực hư chuyện này, anh rất mơ hồ… Chỉ mong rằng, như Đan nói, đó chỉ là sự giả dối.
157 “Phải chăng là ngu ngốc khi đặt cược vào lúc… tất cả các lá bài đều để ngửa?”
_ Tổng giám đốc, có một người phụ nữ muốn gặp anh! – Tiếng cô thư kí vang lên trong điện thoại.
158 Trở về nhìn Đan mơ màng chìm trong giấc ngủ, Huy trở ra ban công hút thuốc… Đã lâu rồi, Huy không sử dụng thuốc hút như một công cụ giúp mình tỉnh táo, vậy mà giờ đây, anh đã hút hơn nửa.
159 Chiếc xe lao đi với tốc độ kinh hoàng…
Huy nhấn ga tăng tốc để đuổi kịp tốc độ điên cuồng của Đan. Anh hối hận khi đã để Đan một mình lái xe đi trong lúc này.
160 Đêm đó, phía bên kia quả địa cầu, ông Hà ngã mạnh xuống sofa khi nghe những gì Huy thông báo.
_ Oan nghiệt… Quả thật là oan nghiệt mà…. – Ông Hà gần như không thể tin được lẩm bẩm.