121 “Bình yên, mi rong ruổi chốn nào mà cả một chặng đường dài thênh thang ta tìm hoài chẳng có?” _ Em làm đúng chứ? – Đan ngước lên nhìn Huy _ Ừ! – Huy siết chặt thêm vòng tay nơi eo Đan.
122 “ Không một bí mật nào trên thế gian này không được hé mở, cũng như không có cuộc đua nào không đến hồi kết…”
_ Anh là? – Đan lên tiếng, đầy vẻ nghi hoặc.
123 “ Lạ mà quen, quen mà lạ. Suy cho cùng, sợi dây liên hệ giữa con người với con người là sợi dây bí ẩn và rắc rối nhất…” Bước ra khỏi phòng tập yoga, cả người Đan ướt đẫm mồ hôi.
124 Sau lễ đính hôn, Đan chuyển về sống cùng Huy. Chỉ sống cùng nhau, thế thôi.
_ Đan à? – Huy gõ cửa – Anh vào nhé?
_ Vâng, anh vào đi, cửa không khóa đâu.
125 “ Có những điều tưởng chừng như không thể nhưng vẫn trở thành sự thật. Và dẫu cho có bị bóp méo thế nào, thì sự thật vẫn mãi là sự thật…” _ Cô quen người phụ nữ kia sao? – Tony lên tiếng khi thấy có một người phụ nữ cứ nhìn Đan từ lúc cô bước vào shop coffee này tới giờ.
126 “ Anh nhớ em! Dẫu có bên cạnh nhau, thì anh vẫn nhớ em…”
Máy bay cất cánh, một cảm giác khó gọi tên đang dâng tràn trong Đan. Lần này cô trở về sau hơn 1 năm rời xa.
127 “ Ước chi… trên cuộc đời này tồn tại hai chữ “giá như”…” Đan đứng dựa vào góc tường, thở dốc… Đây là giờ thứ 5 cô ở lại phòng tập yoga này rồi. Vậy mà sự mệt mỏi cũng không khiến cô quên được những gì mà lí trí buộc phải quên.
128 Vì đã quá khuya, Đan cùng Huy trở về căn nhà mà Đan đã sống trước khi đi Thụy Sỹ. Kể từ khi ba và ** Hà kết hôn, Đan đã chuyển ra ngoài sống, nhường lại không gian riêng cho hai người.
129 “Phải chăng là ngu ngốc khi đặt cược vào lúc… tất cả các lá bài đều để ngửa?” _ Tổng giám đốc, có một người phụ nữ muốn gặp anh! – Tiếng cô thư kí vang lên trong điện thoại.
130 “Anh không thể nào sống mà không có em, sự sống cả anh ạ! Anh không hể nào sống được mà không có em, linh hồn của anh!”
“Đồi gió hú” – Emily Bronte
_ Không! Đan!!!!! – Tiếng Huy điên cuồng hét lên, tiếng kêu xé nát tâm can.
131 “ Giấc mộng tan vỡ… một vết thương sâu…” _ Phu nhân, người phụ nữ ấy lại tìm cô. – Ông quản gia khó xử nhìn Đan. Đã nhiều ngày liên tiếp, người phụ nữ ấy cứ đến tìm Đan, mặc dù cô đã từ chối nhiều lần nhưng bà ấy không hề bỏ cuộc.
132 “ Đêm chung kết cuộc thi hoa hậu Việt Nam”
Đan chậm rãi bước ra khỏi xe, dáng vẻ sang trọng, thanh khiết trong bộ váy dài tha thướt, cùng những tia sáng lấp lánh hắt ra từ chiếc vương miện hoa lệ thành công trong việc thu hút ánh nhìn của mọi người.
133 “Ép buộc trái tim yêu một người và trái tim tự nguyện yêu một người là hai việc khác nhau hoàn toàn khác nhau” “ Ngày ấy, ở cái tuổi 18, mẹ cũng biết yêu và được yêu.
134 “ Ranh giới luôn là cụm từ mang đến cho con người sự bất an khi buộc phải lựa chọn: bước tiếp hay dừng lại? Vậy thì, có đơn thuần chỉ là bất an khi đứng giữa ranh giới giữa sự sống và… cái chết?”
Đan mơ hồ mở mắt, cảm giác sau gáy đau buốt.
135 “ Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi! Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm…” - Xuân Diệu - Hành lang hun hút, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng bước chân vọng lại từ đằng xa.
136 Một bóng người trùm áo choàng đen dừng bước trước mặt Đan. Cô cố gắng ngước lên để nhìn thấy rõ khuôn mặt người ấy, nhưng tiếc thay ở đây tối quá, vả lại chiếc mũ áo choàng lại quá rộng.
137 “ Đôi khi từ bỏ cũng là một phương thức để con người tha thứ cho chính bản thân mình” Mọi người một lần nữa gặp lại nhau ở Thụy Sỹ, nhưng không khí hoàn toàn đã khác trước.
138 “ Bí mật tựa như một vật được chôn vùi trong lớp băng dày. Bí mật sáng tỏ không phải vì người ta đập tan băng, mà bởi vì, băng vốn chẳng thể nào tồn tại quá lâu dưới ánh sáng rực rỡ và kiêu hãnh của mặt trời”
“RẦM”!!!!
Cửa nhà kho bị phá vỡ.
139 “ Giọt nước mắt bay ngược lên bầu trời Làm thành bóng mưa đổ ngang xuống đời Chỉ cần em còn trên mặt đất này Anh vẫn hi vọng…” - Hy vọng - Nơi này đẹp quá! Bãi cỏ xanh rì, chạy dài tít tắp, nối liền với khoảng trời rộng phía xa.
140 Đan không nói được gì, chỉ úp mặt vào vồng ngực Huy nức nở. Tại sao lại có thể như thế chứ? Tại sao không phải là một ai khác mà lại là Nhã Văn? Mọi người đều có thế nhưng cô bé thì không.