1 Bị đóng đinh dưới ánh mắt giận dữ của Lâm Viên, Hà Chi cúi gằm mặt như đứa trẻ biết lỗi nhưng vẫn bĩu môi đầy bướng bỉnh. Mặt cô nhóc đỏ ửng sau nhiều tiếng đồng hồ lếch thếch đi bộ giữa cái nắng gắt, mái tóc ngắn xõa tung lộn xộn, dây giày converse cũng bung nốt.
2 Khi những vạt nắng cuối tắt dần nơi cuối đường, tử tế nhường chỗ cho ánh tím nhạt của hoàng hôn, Hà Chi cắn móng tay xem The Simpsons, chân gác hẳn trên bàn đầy thoải mái.
3 Cuộc sống đầy rẫy những quy tắc khô khan của hai chàng sinh viên xuất sắc nhất đại học bách khoa chính thức bị đảo lộn kể từ khi Hà Chi xuất hiện. Sự ồn ào, quậy phá, nghịch ngợm của cô bé đã khuấy động những ngày học và làm nhàn nhạt của Lâm Viên và Danh Khôi, biến mùa hè năm ấy thành quãng thời gian diệu kì tựa ly cocktail trộn lẫn đủ hương vị.
4 Bên ô cửa sổ xanh ngắt, thiếu nữ trong chiếc váy trắng tinh khôi điêu luyện lả lướt những ngón tay trên những phím trắng đen, vuốt ra những âm sắc trong trẻo.
5 Đặt chân về lại căn biệt thự lộng lẫy sau bao tháng ngày dài đằng đẵng nhưng lòng Danh Khôi chẳng gợn chút cảm xúc. Tại nơi này anh từng được o bế, chăm bẵm tỉ mỉ và kĩ càng hệt viên ngọc quí trưng trong tủ kính nhưng thứ được gọi là mái ấm cứ rơi tuột khỏi não anh như một khái niệm lạ hoắc lạ hươ.
6 Đừng bao giờ nghĩ ta có thể hiểu tường tận một người khi ta không phải là họ. Bởi có những kẻ rất giỏi ngụy trang và che đậy, cứ ngỡ đã tung tăng đi guốc trong bụng họ nhưng sự thật là chân ta chỉ mới ngấp nghé ngoài rốn kẻ đó.
7 Cận kề những ngày cuối học kỳ, Hà Chi bỗng dở chứng kết thân với đống sách vở, tối cặm cụi ôn luyện đến tận khuya, sáng bảnh mắt đã nghe tiếng chuông báo thức inh ỏi kêu réo rồi tiếng lẩm nhẩm đọc thuộc bài nối đuôi phát theo ra.
8 Chap 8: Tình đầu chết yểu.
Có Danh Khôi gieo rắc những hạt mầm mang tên hoài bão, Hà Chi bắt đầu dấn thân vào con đường nghệ thuật thật sự. Qua lời giới thiệu của mẹ, cô bé được một nghệ sĩ piano hàng đầu dìu dắt từ những bước đi tập tễnh cơ bản đến hẳn chuyên nghiệp.
9 Chap 9: Hạ Màn.
Đồ vật muốn vứt đi thì chỉ cần đến cái vung tay, còn ký ức đẹp muốn xóa thì chẳng biết bao lâu thời gian mới tẩy nổi não.
—————————————————————————————————————————————
Chiếc túi du lịch to đùng của Hà Chi lại một lần nữa được lôi ra khỏi nóc tủ, cùng với cả chiếc va li phủ đầy bụi bặm mà Lâm Viên từng xách đi vào năm đại học đầu tiên.
10 Hạc Cúc giống bàn chân đẹp luôn thích đi trên những đôi cao gót cao sang rồi tung tăng khắp chốn, nhưng đến lúc mỏi nhừ sẽ chỉ muốn xỏ lại vào đôi thể thao thoải mái như cũ.
11 CHAP 11: Em cứ lại đi đi.
Than cháy hết sẽ còn đấy những tàn tro xám xịt. Mưa tạnh sẽ còn đấy những vũng nước loang lổ. Bánh xe năm tháng nào lăn qua mà chẳng hằn lại những vệt đất cát?
—————
Chiếc đồng hồ đáng nguyền rủa nhất không phải là chiếc réo inh tai nhất là, mà là chiếc đồng hồ sinh học đã được cài sẵn trong người.
12 CHAP 12: Kẻ theo đuôi
Này, em đó, thôi ngay đi nhé! Buồn thì cứ xụ mặt, đau thì cứ nhăn nhó. Anh nuôi em từ bé, anh hiểu, không cần vụng về lừa anh thế đâu! Em khóc, anh thề anh chẳng lo! Em buồn mà cứ toe toét như con ngốc, anh mới hãi hùng đấy!
—————-
Thay xong bộ đồng phục trường, Hà Chi đứng trước gương lấy tay hất hất mái tóc ngố mới cắt hôm qua rồi bước ra phòng khách, không quên cầm theo chiếc di động đã bật sẵn mẩu tin ngày mới của cung hoàng đạo Thiên Bình.
13 CHAP 13: NHỮNG GÃ TỒI
Tôi có lỗi với Hà Chi, nhưng không với cậu! Nếu tôi muốn gặp em ấy, thì kể cả mười cậu, cũng chả là cái thá gì!
——–
Giữa khung cảnh đường phố ồn ào nóng bức, lắm xe cộ chen chúc như đám tằm quậy nhúc trong cùng một kén chật chội, hai chàng trai đứng đối nhau bên vỉa hè như được khoanh riêng trong vùng không lạnh lẽo dưới độ âm.
14 CHAP 14: BỮA TIỆC BẤT NGỜ
Xin cậu, cho tớ chút mặt mũi!
——————————————————————-
Bị Minh Tuấn ấn xuống ngồi kế cậu ta, ngay đúng nơi thu hút sự chú ý của cả hội trường, gương mặt Hà Chi chẳng thể tươi tắn nổi dù đã nín nhịn những bức bối.
15 CHAP 15: BẪY HOÀNG TỬ
Rồi một đôi giày da bóng loáng bước tới trước phòng Hà Chi đang ngồi co quắp trong góc, một giọng cười lạnh lẽo thì thào phía ngoài.
16 CHAP 16: BỐN NĂM SAU.
Bốn năm, chỉ là một dòng thông báo ngắn tũn trong các bộ phim, một dòng chữ nhỏ xíu trong các cuốn sách nhưng là cả khoảng thời gian dài đủ xáo trộn, lật tung cả thế giới của ai đó.
17 Chap 17: Người lạ bên sông Main
” FRA. Main river. Helluva windy.
Anh nhớ Lily
J. ”
———————————
Nơi ôm ấp mảnh hồn úa nát của Hà Chi tại Frankfurt là dòng sông Main.
18 Chap 18: Câu chuyện đứt gãy. Câu chuyện u ám.
Sáng hôm sau, Jay đi Berlin tham dự hội thảo, còn Hà Chi xách va ly cũng rời Frankfurt. Cô về Việt Nam tìm lại một người mà có thể cô chưa từng đánh mất.
19 CHAP 19: BÍ MẬT LỒNG BÍ MẬT
Đó là bí mật lớn nhất được anh lồng sau cái chết của Danh Khôi, cũng là lý do mà anh dù phải chứng kiến Hà Chi sống vật vờ cũng không thể hét vào mặt cô rằng, Danh Khôi còn sống.
20 CHAP 20: BÓNG ĐEN
Chạm tay vào những gì dính líu tới Danh Khôi cũng như chạm tay vào hoa hồng, vừa có cánh mềm mại vừa có gai nhọn hoắt.
———–
Một thoáng mưa rào trút xuống đã hô biến mọi thứ trở nên loáng ướt, cuốn phăng cơn nóng bức dai dẳng đã bọc trọn thành phố cả tháng trời.