21 CHAP 21: BÓNG LƯNG
Anh không hứa gì cả! Tương lai, ai mà biết? Có thể đêm nay thần chết sẽ đến bên giường anh, sớm mai anh không tỉnh dậy nữa. Anh chỉ hứa, khi nào anh ở đây, bên em, chúng ta chưa nói chia tay thì anh luôn yêu em nhất, thương em nhất!
Chiều nhẹ tênh.
22 Chap 22: Trò của kẻ ác
Nhưng những năm tháng sau này, mỗi lần tiếng đàn, giọng hát của Hà Chi tự động cất lên trong đầu, anh lại tê dại, buốt lạnh. Giai điệu trong trẻo hôm nào hệt một cánh tay hung tợn vươn ra ghì chặt cổ anh, đến hít thở cũng khó nhằn.
23 PHÍM ĐÀN VÀ BÀN PHÍM
CHAP 23: Đôi mắt rỗng
Lâm Viên, có bao giờ cậu thử nghĩ, tôi rất cô đơn không?
Mưa xối xả, trắng xóa thành phố. Những cánh hoa sữa trắng muốt nát rựa trên mặt đường, dậy lên mùi hương ngai ngái.
24 Chap 24: Tiếng hét ré
Xanh không phải màu của bầu trời. Hồng không phải màu của cuộc đời. Đôi khi chỉ sau cái chớp khẽ mắt, vạn vật đã vụt sang màu xám ngoét.
25 Nhiều ngày sau đó, cô gái nhỏ mất tích sạch sẽ
Nép sát bức tường cao ngất như cất giấu bí mật của nhân loại, hai ánh mắt lồng khít nhau, hai đôi đồng tử chật ních những cảm xúc lẫn lộn.
26 Chap 26: Nét cười trầm
Một số sự việc không thể xác định nổi bắt đầu từ đâu. Có lẽ, bầu trời u uẩn đêm nay là miếng vết sẹo của những đám mây xám nặng nề dăng trong ngày của rất rất nhiều năm trước
Hoàng hôn nhập nhoạng lùi dần sau chuỗi những ngọn núi xếp thành các nếp uốn lớn.
27 CHAP 27: MẶT NẠ RƠI
Sai lầm của cô là phớt lờ trí tuệ của tôi! Cái ngu của tôi là lơ đễnh dã tâm của cô!
” Hà Chi đâu? ”
” Không một mẩu tin. ”
” Cậu chắc chứ? ”
” Bố khỉ! ”
Trước khi thả chiếc di động lọt thỏm trong túi quần, ngón tay Danh Khôi miết khẽ lên bóng lưng mềm mại của cô gái nhỏ trên màn hình mờ những nét xước.
28 Chap 28: Con rối
Mừng mày, mừng sự đần độn của mày!
Kim ngắn đồng hồ xấn qua con số bốn La Mã. Màn đêm đặc sếnh chuẩn bị thoái vị khi bình minh sắp lăn xả xuống phố xá.
29 Chap 29: Ván bài lật hụt
Chuỗi hình ảnh mờ ảo như cuỗm ra từ giấc mơ, nhưng chuỗi cảm giác chân thực cứ mãi quẩn quanh như một mùi hương nồng nàn.
—-
Một hạt nắng vàng rộm nhảy phóc lên sống mũi cao thẳng.
30 Chap 30: Bóc mẽ
Một bí mật khó tin đột ngột bị bóc mẽ, khẽ khàng tựa lông hồng được thả vào không khí. Có thể túm gọng trong lòng bàn tay nhưng chẳng thể biết từ đâu.
31 Nhớ chàng trai ấy đều đặn mỗi sớm, mỗi trưa, mỗi tối, mỗi khuya.
Nhớ chàng trai ấy dai dẳng mỗi xuân, hạ, thu, đông.
Ẩm ương nhất là tình cảm.
Bướng bỉnh nhất là trái tim.
32 Chap 32: Chàng trai bí mật
– Dạ Danh Khôi!
– Dạ… cố nội nhà cậu!
Nghe một chàng trai trí thức nhã nhặn như Danh Khôi chửi thề quả là cái thú sướng nhất đời!
——
Hoàng hôn sụp đổ, những ánh tà dương tím thoi thóp, lịm dần nơi cuối hẻm lặng tênh.
33 CHAP 33: ĐÊM TRỐNG RỖNG
Như phiến chiều thu tím thẫm, lững lờ trôi những tảng mây bồng bềnh trên nền trời cao thẳm, Hà Chi len lén nhón chân hôn trộm anh, môi cô chạm khóe miệng anh cái thật khẽ, thật khẽ.
34 CHAP 34: Mảng ký ức
Danh Khôi là chàng trai nằm đầu danh sách truy nã của các thiếu nữ, nhưng để yêu thì quá tẻ nhạt.
—-
Người phụ nữ quấn mình trong chiếc chăn nhàu nhĩ, hai ngón tay kẹp điếu thuốc đưa lên miệng rít từng hơi, đốm đỏ dần cắn nuốt thân điếu trắng.
35 Chap 35: Trở lại
Có khi bế tắc đến nỗi chẳng muốn ngóc đầu nhìn một ai, chỉ muốn leo lên sân thượng của tòa nhà cao nhất, sẩy chân một cái, gieo mình trong không trung để rũ bỏ tất thảy những ưu phiền trên thế gian.
36 Chap 36: Vụ bắt cóc trắng trợn
Đáng sợ nhất, không phải người có tất cả, mà là người mất tất cả.
Hành lang tĩnh lặng hồ như có thể nghe rõ thanh âm cánh hoa đáp khẽ trên mặt đất, cô gái nhỏ đứng bất động, ánh mắt tê cứng nhưng ngầm cuộn biết bao cơn sóng cảm xúc, lòng vỡ òa như mảnh sân trường sau tiếng trống tan học.
37 Chap 37: Lọ lem hay phù thủy?
Thời đại bây giờ, thách đố lọ lem cứ hiền lành, nhẫn nhịn, ngoan ngoãn ngóc cổ đợi phép lạ. Xin lỗi nhé! Trong lúc nàng lúi húi nhặt đậu, hoàng tử đã bị phù thủy nẫng mất từ lâu!
———————————————————————————
Gương soi mặt người, không rọi lòng người.
38 Chap 38: Anh vừa biết
Cái đêm anh say mèm, nàng đã ghé, rồi đi và vô cùng tài tình phủi sạch bách mọi dấu vết. Nhưng mùi hương kín đáo trên cơ thể nàng đã là tố cáo tất thảy
———————————————————-
Mặt trời đỏ ối tuột dần sau rặng núi phía xa tít nơi cuối chân trời đỏ rực.
39 CHAP 39: Anh hiểu rồi!
Hạnh phúc đang nằm ngay trước mặt, chỉ một cú nhích nhỏ xíu sẽ chạm tới nhưng Hà Chi không dám thò chân. Sợ ngày nào đó, chàng trai ấy sẽ lại bỏ rơi cô trong một thoáng ngoảnh đầu.
40 CHAP 40: Dưới làn mưa
Anh – một kẻ mang độc mỗi một nét mặt lạnh tanh từ ngày này này nọ, tháng này tháng nọ, mùa này mùa nọ, năm này qua nọ như thể chiếc mặt nạ vô cảm đã gắn khít da.