281 Nàng tiếp tục nói:“Ta vốn là ghé lên trên lan can thuyền ngắm sông nước, đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng, liền xê dịch sang bên cạnh, không có nghĩ đến tam tỷ tỷ đột nhiên phóng đến đây, vô tình tự mình lại rớt xuống sông.
282 Nhị tiểu thư cảm thấy vui vẻ, cũng không biểu lộ ra mặt, cười nói:“Cháu gái tự nhiên là nghe lời lão tổ mẫu nhất. Lão tổ mẫu sai bảo ta làm cái gì, thì ta liền làm cái đó.
283 Cuối cùng sau khi thốt ra câu nói kia là một tiếng hừ lạnh lùng, rất là uy nghiêm. Tô Nhân Vũ nhíu mi, muốn phản bác, nhưng vì là mẫu thân nên chỉ có thể nhịn xuống.
284 Tô Nhân Vũ nắm chặt nắm đấm, gương mặt tuấn lãng lạnh lẽo, ánh mắt lạnh giá. Hắn đứng dậy, vẫy tay ý bảo mọi người lui ra, nhấc chân đi lên trên lầu khoang phòng của lão phu nhân.
285 Tô Nhân Vũ nhất thời á khẩu không nói lên lời. Lão phu nhân hừ nói:“Ta biết, ngươi hiện tại đã muốn đem Hinh Nhi đuổi về nhà cũ, nhốt nó lại, không để nó gặp người ngoài.
286 Nói xong hắn liền dập đầu, sau đó đứng dậy, nhấc chân bước đi, cũng không quay đầu lại. Ở trong lòng hắn, đã không muốn so đo cái gì nữa. Nay hắn không so đo với mẫu thân ai đúng ai sai, chỉ cần bảo hộ tốt người hắn quan tâm lo lắng là tốt rồi.
287 Tô Nhân Vũ lại nói:“Ngươi nay cũng đã dần dần lớn lên, ngoài đám sách đó ra, cũng nên coi một số sách về nữ giới khác nữa, cũng đi theo mụ mụ bọn họ học lễ nghi cùng nữ công.
288 Đã nhiều ngày Tô Hinh Nhi thay đổi giống như người hoàn toàn khác, không hề điêu ngoa tùy hứng như cũ, ngược lại sẽ chủ động cười với người khác, còn có thể nói vài câu dễ nghe, mỗi ngày thỉnh an lão phu nhân.
289 Dọc theo đường đi, mọi người cứ như vậy đều ẩn chứa tâm tư khác nhau, nhưng mặt ngoài lại hòa hợp sống với nhau, giữa tháng chín, hoa cúc nở nộ, đoàn người Tô phủ đến Thông Châu.
290 Tô Hinh Nhi cắn môi, rất muốn chọn trước tòa lớn nhất kia, kết quả Tô Nhân Vũ nhìn về phía đại tiểu thư,“Nhu nhi đến chọn trước. ”Đại tiểu thư nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, ra hiệu một chút, Tô Mạt lập tức hiểu được, đại tiểu thư chỉ vào trong đó một chỗ nói:“Ta muốn chỗ này.
291 Lão phu nhân lại sai khiến đại quản gia, nhị quản gia cùng với vài quản gia cùng mụ mụ chuyên môn phụ trách việc quản lý việc nhà trong Tô Phủ trước đây, phụ trách giúp đỡ chỉnh đốn việc trong phủ, không cho phép nửa điểm sai sót.
292 Nhìn hắn hiện tại không có việc gì, Tô Mạt cũng thở ra nhẹ nhõm, tuy rằng A Tùng sau đó truyền tin lại cho nàng, nói cho nàng biết Tĩnh thiếu gia không nguy hiểm gì, nhưng nàng luôn cảm thấy không yên tâm.
293 “Không được!” Tô Mạt như đinh đóng cột cự tuyệt hắn,“Ta đi tìm Tô Nhân Vũ. . . . . . ”“Không được!” Tĩnh thiếu gia trừng mắt với nàng, hai người trừng mắt lẫn nhau, cuối cùng hắn thỏa hiệp ,“Hảo, ta đáp ứng nàng.
294 Tô Mạt ngồi xuống luyện công, sau khi vận hành một vòng xung quanh, thở hắt ra, mở mắt nhìn hắn, hai mắt hắn trong như nước, rất ngạc nhiên vui sướng.
295 Thơ không ngờ là do Tĩnh thiếu gia tự mình viết, hắn tặng cho nàng hai nữ hộ vệ, là tỷ muội song sinh, người lớn kêu là Lăng Nhược, nhỏ hơn kêu là Lan Như.
296 Hai người tò mò đã chết, đồng thời quỳ xuống hành đại lễ,“Thỉnh chủ tử nói cho chúng ta biết. ”Tô Mạt cười nói:“Tạm thời không nói được, chờ mấy ngày nữa.
297 Người thái tử này, mọi người đều rất tò mò a. Chủ yếu là nghe rất nhiều chuyện về hắn, đại thiếu gia từ lúc bảy tuổi liền làm thư đồng cho thái tử, gần mười năm nay, thái tử cùng Quốc Công phủ vui buồn đều liên quan đến nhau.
298 Các đại thần âm thầm lặng lẽ nghị luận vấn đề theo phe cánh, đều cảm thấy thái tử cùng ngũ hoàng tử, thậm chí bao gồm cả lục hoàng tử, rất có khả năng tạo lên thế cục tranh đấu.
299 Hy vọng hắn có thể trở thành một thành viên trong phe cánh của mình. Hơn nữa một khi lôi kéo được sự ủng hộ của hắn, như vậy là coi như đã nắm giữ được một sức mạnh cực lớn.
300 Thái tử lập tức tiến lên đỡ lão phu nhân, cười nói:“Lão phu nhân không cần khách khí, ta hôm nay bất quá là tự đến thăm người vì tình bạn với Tô Trì, còn vì mối giao tình của ta và Tô gia, không quan hệ gì đến hoàng tộc.