121 Nó biết quan hệ tình cảm của hai người kia, nhưng nó không rõ cái loại giao phối này thì có gì đáng giá phải che giấu. Tế ti cương quyết không cho nó đi theo, không muốn để cho nó nhìn thấy thân thể của chủ nhân, nhưng nó từng dung hợp với hồn phách của hắn thì còn cái gì là nó không biết.
122 Trầm Mộ rời khỏi nhà Lăng Lạc Viêm, khi hắn quay trở về phòng ngủ thì nhìn thấy Long Phạm đang đứng bên cửa sổ, thân thể bán khỏa thân với mảnh vải thuần bạch quấn ngay thắt lưng, chỉ yên lặng đứng thẳng lại có một loại hơi thở vô hình lộ ra, tựa hồ cùng cả không gian dung hòa thành một thể, không biết có phải vì linh lực hay không, nhưng Long Phạm đứng đó giống như một bức tranh thiên nhiên thoát tục.
123 Ngày hôm sau chính là ngày tổ chức yến tiệc. Về việc của Chung Hàn Tiêu, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đều không nhắc lại. Đối với Lăng Lạc Viêm mà nói, đến lúc này người đó đã không còn ý nghĩa, mà Long Phạm không nhắc tới, nhưng từ trên vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên của hắn lại không thể biết rõ đến tột cùng đang suy nghĩ điều gì.
124 Đôi mắt tràn đầy âm u lạnh lẽo chăm chú nhìn hai người đến gần, Chung Hàn Tiêu dần dần siết chặt ly rượu trong tay. Thiếu niên từng thuộc về hắn bị hắn thao túng hiện giờ lại chói mắt đến mức khiến người ta nín thở, thậm chí so với trước khi hôn mê còn làm cho người ta càng thêm khó lòng kháng cự.
125 Cổ tay trắng nhỏ bị chụp lấy từ trên thân ảnh thuần bạch, nữ nhân kia còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì thoáng chốc trên cổ tay đã truyền đến một trận đau nhức, khuôn mặt tái mét, nàng kinh sợ quay đầu lại đã nhìn thấy một đôi mắt đang nhíu lại mang theo ý cười.
126 Tiếng người ở dưới đại sảnh vẫn như trước, âm nhạc êm dịu nhẹ nhàng giống như đôi tình nhân đang nỉ non, mông lung mờ ảo mà triền miên, trên sàn nhảy, ánh đèn cũng trở nên nhu hòa dịu dàng, có lẽ ánh sáng mờ ảo càng làm tăng thêm can đảm của mỗi người, ở xa xa Lăng Lạc Viêm và Long Phạm có không ít các thiếu nữ vẫn quanh quẩn, trang phục xinh đẹp cùng dung mạo kiều diễm dưới ánh đèn mờ ảo truyền đến những ánh mắt như làn thu thủy, xem ra chỉ chờ bọn hắn ngỏ ý mời khiêu vũ, hoặc là chờ các nàng khiêu vũ trước để định đoạt rồi sau đó đến đây mời khiêu vũ.
127 Nếu tế ti của hắn chứng kiến tình cảnh trước mắt thì không biết sẽ như thế nào, nhìn Chung Hàn Tiêu gần trong gang tấc, Lăng Lạc Viêm liếc mắt nhìn bàn tay đặt ngay đầu vai, làm ra bộ dáng giật mình tỉnh ngộ, “Nguyên lai huynh trưởng đến nay đối với ta vẫn nhớ mãi không quên? Chậc chậc, thật sự là rất vinh hạnh.
128 “Chỉ cần giải quyết những người gây cản trở thì tự nhiên có thể gặp lại. ” Lời nói thản nhiên nhẹ nhàng bâng quơ, đồng thời mơ hồ còn mang theo ý cười.
129 Thản nhiên đứng thẳng dường như không biết lời nói của mình cùng với biểu tình trên khuôn mặt khiến cho người khác có bao nhiêu chấn động, Lăng Lạc Viêm đối mặt với Chung Hàn Tiêu, thân ảnh màu đỏ dưới ánh đèn như một ngọn lửa đẹp mắt, hiển lộ ra hơi thở bách nhân mà chưa bao giờ có người gặp qua, không chỉ Chung Hàn Tiêu mà tất cả những người đang nhìn hắn đều không thể không bị hắn mê hoặc.
130 Phía sau nam nhân mặc bộ lễ phục màu trắng, ở giữa không trung bỗng nhiên giáng xuống một màn sương mù mênh mông, sương mù mờ ảo ngưng kết thành hình người bán hư bán thực, từ một người lại hóa thành hai, càng lúc càng nhiều.
131 Được ánh sáng nhu hòa ấm áp bao quanh khiến kẻ khác an tâm, dường như ngay cả sự tồn tại của chính mình cũng đều quên mất. Chỉ cần toàn tâm cảm thụ sự thư thái, không cần dùng mắt cũng không cần dùng đến bàn tay, hết thảy cảm giác đều đến từ tâm linh.
132 Lăng Lạc Viêm không biết vì sao tộc nhân nhìn thấy hắn xuất hiện lại lộ ra vẻ mặt như vậy. Ngay cả từ trước đến nay luôn lãnh tĩnh như Quyết Vân cũng giống như những người khác, lại càng không nói đến Nham Kiêu tính tình nóng nảy, vốn là người không có tính kiên nhẫn lại ở trong này cùng đứng với mọi người, xem ra đã chờ từ rất lâu.
133 Lăng Lạc Viêm không hề lo lắng, mọi người đều nín thở chờ linh thú trả lời. Dưới ánh mặt trời, bộ lông màu bạc nhẹ nhàng lay động phát ra ánh sáng kim quang, Ngải chăm chú nhìn Lăng Lạc Viêm không chớp mắt sau một lúc lâu, tựa hồ là đang cân nhắc.
134 “Người của Yêu tộc có bộ dáng gì? Chẳng lẽ bề ngoài nhìn vượt trội? Cũng không ít tông tộc có người mang huyết thống ma vật, bọn hắn có thể được xưng là Yêu tộc hay không?” Lăng Lạc Viêm nghĩ đến chính là Kiền Kì tộc của Phong Trần Tuyệt.
135 “Ta cho rằng Lạc Viêm đối với quá khứ của ta cũng không có hứng thú. ” Long Phạm mỉm cười nhìn hắn. Bất luận trong quá khứ đã trải qua những việc gì thì đều đã là quá khứ, không thể so sánh cùng người trước mắt.
136 Mấy ngày trôi qua, mắt thấy tông chủ bình yên quay về, Xích Diêm tộc từ trên xuống dưới không còn đăm chiêu ủ dột như mấy ngày trước, vô luận được bàn giao chuyện gì thì đều tận tâm mà thi hành, chỉ cần là tông chủ của bọn hắn truyền lệnh thì không ai chất vấn nguyên nhân.
137 Bên ngoài cung điện Xích Diêm tộc, đoàn người đã đi đến sườn núi, dẫn đầu chính là Lăng Lạc Viêm, các trưởng lão đi theo phía sau hắn, nhân số cũng không nhiều lắm.
138 Đoàn nhân mã tiến vào trong rừng không nghĩ đến bên trong đã có người. Trước mặt bọn họ là một nam nhân toàn thân hồng sam, phía sau có các trưởng lão Xích Diêm tộc đang vây quanh, giữa rừng cây xanh ngắt nổi bật một màu đỏ thẫm hết sức đáng chú ý.
139 Long Phạm đi vào rừng, trước tiên nhìn thấy chính là nhan sắc đỏ đậm kia. Giữa rừng cây xanh biếc, y bào đỏ ửng đặc biệt chói mắt, y mệ như hỏa phất phơ giữa không trung, bồng bềnh phấp phới như muốn bay lên, giữa đám người chỉ có màu đỏ này lấy đi tất cả chú ý trong mắt, chiếu xuống thiếu niên y phục lục bích trong suốt như tuyết trắng đang nằm trong lòng ngực, dáng người cao ngất cùng thiếu niên nhỏ nhắn đập vào tầm mắt, nếu chỉ chợt nhìn thấy thì quả nhiên là một bức tranh tuyệt đẹp.
140 “Là Yêu tộc liền hảo. ”Các tộc nghe xong Long Phạm trả lời, tất cả ánh mắt đều dừng trên người con bán yêu kia, mặc dù lúc này hắn hóa thân thành linh thử nhưng mọi người vẫn chưa quên bộ dáng mê người ban đầu của hắn, quan trọng nhất chính là người có được hắn thì linh lực sẽ tăng lên.