181 Ở cách đó không xa, Hề Trú nhìn thấy Tiếu Niệm Vân không phải hướng về phía thi thể thụ thì liền nhẹ nhõm thở ra, nhưng các trưởng lão và diệu sư lại có một dự cảm không tốt, thiếu niên kia đang nằm ở trong lòng của tông chủ.
182 Mười sáu tuổi đã gần trưởng thành nhưng Tiếu Niệm Vân xem ra vẫn còn là bộ dáng của một thiếu niên. Bệnh tật làm cho hắn có vẻ gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, giọng nói mỏng manh, dường như có một loại khí thế cao quý.
183 Hề Trú đang cầm những viên đan dược, nghe như vậy thì liền trượt tay, chỉ trong thoáng chốc tất cả đan dược rơi vung vãi trên mặt đất, hắn trừng lớn mắt nhìn Tiếu Niệm Vân ở trên giường.
184 Lăng Lạc Viêm và Long Phạm bước ra ngoài cửa phòng, Hề Trú liền đi theo ngay phía sau, không dám tiến đến gần. Hắn nghĩ đến những thi thể trên cây Hoan Hỷ thụ, sắc mặt trở nên khổ não, “Viêm chủ và tế ti đại nhân rời đi thì ta không biết phải làm thế nào để giải thích với dân chúng, từ trước cho đến nay cây Hoan Hỷ thụ vẫn là biểu tượng của thành này, có thể……”Biết Hề Trú lo lắng điều gì, Lăng Lạc Viêm ra hiệu cho hắn không cần nói tiếp, “Được rồi, việc này chúng ta sẽ giải quyết, một lát nữa đi xem cũng được.
185 “Ân”, Lăng Lạc Viêm cắn răng chỉ nói một tiếng rồi ngậm miệng lại, bên dưới y phục đang che giấu một nơi then chốt, hắn làm sao còn tâm tư để nghe Nham Kiêu nói cái gì.
186 “Ở nơi đó. ” Lăng Lạc Viêm chỉ vào một cái bóng ở dưới chân, đứng giữa không trung có thể nhìn thấy dấu vết của một loại thú ở cách đó không xa, từ miệng của nó phát ra một tiếng rống.
187 Nặng nề, âm u, lạnh lẽo, không thể nhúc nhích. Khi Lăng Lạc Viêm tỉnh lại thì cảm giác ở trên người thiếu chút nữa làm cho hắn nghĩ rằng mình đã chết, nhưng chuyện này đương nhiên không có khả năng, có tế ti của hắn ở bên cạnh thì hắn làm sao có thể dễ dàng chết như vậy.
188 Khó có thể phân biệt thiên địa bên trong sa mạc, thân ảnh mặc bạch y bào đứng giữa đám người có vẻ hết sức nổi bật, dưới ánh trăng sáng ngời như ban ngày, tầng tầng lớp lớp bạch y như có hào quang bao phủ.
189 Bọn hắn thật sự không muốn trải qua một lần kinh khủng giống như ngày ấy, tìm không được tông chủ thì tế ti sẽ như thế nào, trong lòng của các trưởng lão xem như đã chuẩn bị sẵn sàng.
190 “Hảo. ” Long Phạm đáp ứng, bên trong ánh mắt đang nhìn chăm chú Lăng Lạc Viêm hiện lên màu thanh lam nhợt nhạt, đồng tử thâm thúy dường như có thể nhìn thấu hết thảy.
191 Không biết qua bao lâu, cho đến khi Lăng Lạc Viêm cảm thấy mệt mỏi vì bị đòi hỏi vô độ, thân thể từng bị mất máu rốt cục không thể tiếp tục duy trì, lúc này Long Phạm mới ôm hắn đến bên hồ để tẩy rửa tất cả dấu vết trên thân thể của hai người.
192 Xỉ hùng cũng là một loại linh thú, không làm hại người, từ khi sinh ra đã có răng năng sắc bén, ăn một loại thực vật đặc biệt để sinh tồn. Tương truyền từng có những con xỉ hùng có thể nói chuyện, nhưng tất cả những con linh thú hiện nay đều là những loại bình thường, mặc dù có thể hiểu lòng người, có mang theo một chút ít linh lực mỏng manh, thiên về ẩn náu, ngoại trừ như vậy ra thì không còn gì đặc biệt.
193 Các tộc nhân cũng hướng lên trên nhìn lại, đều thấy được hoa văn kia. “Ngươi gặp Ỷ Toàn vương đã bao lâu rồi? Ở đây chính là Linh Tê tộc! Đã bị phá hủy như thế này! Làm sao còn có người?” Vị trưởng lão đối với vật ở trong câu ca dao cảm thấy thực hứng thú, có được manh mối nhưng không thể tìm được, nhất thời vừa nôn nóng vừa bực tức.
194 Dạ Dực còn nhớ rõ bộ dáng của Linh Thư ở trong phòng chờ hắn. Sau khi tắm rửa, cái loại hoang mang cùng với mị thái của yêu tộc bất giác hiển lộ, trên khuôn mặt vô cùng thuần khiết lại hiện lên biểu tình kỳ quái, không biết đang suy nghĩ điều gì, đó chính là lần cuối cùng hắn nhìn thấy Linh Thư, khoảnh khắc ấy đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng của hắn.
195 Bên trong bóng đêm u ám, mấy chục người, thậm chí có hơn một trăm người đang đứng thẳng, người dẫn đầu xem ra tuổi vẫn còn trẻ, không khiêm nhường cũng tuyệt đối không cao ngạo, trong miệng vừa nói xong lời nghênh đón thì vẫn đứng yên tại chỗ.
196 Tóc dài xõa xuống bờ vai, chính là bộ dáng khi Linh Thư từ bên người hắn rời đi, đôi mắt màu hống phấn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là ngẩn người hay đang trầm tư điều gì đó.
197 Ỷ Toàn vương muốn dâng tặng Tụ linh chi, bọn hắn đương nhiên không có đạo lý để cự tuyệt. Lăng Lạc Viêm nghĩ đến viêm hỏa của mình vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, không biết Tụ linh chi ảnh hưởng đến lực lượng của hắn là thứ gì, lập tức gật đầu, “Vậy trước tiên đi xem thần nhân lưu lại đến tột cùng có cái gì đặc biệt.
198 Tóm tắt đoạn bị thiếu: Lạc Viêm đang khôi phục viêm hỏa nên ở trong tình trạng mơ màng, cũng ngay lúc này thì bên ngoài có người tiếp cận, người tiếp cận chính là Dạ Dực và Linh Thư, vì vậy để tránh quấy rầy Lạc Viêm khôi phục viêm hỏa nên Long Phạm bảo mọi người đi ra nghị sự đường, bên trong chỉ còn lại một mình Lạc Viêm.
199 Nhánh cây như san hô bảy màu đang tản mát vầng hào quang nhu hòa trong không gian âm u tĩnh lặng, không ngừng nhấp nháy theo một quy luật nhất định.
200 “Vương!” Một thiếu niên chạy ra từ bên trong đám người hỗn loạn, Nhĩ Sinh bước đến gần, giống như muốn bẩm báo tình hình bên ngoài, vừa hé miệng ra, vẫn chưa kịp nói tiếp.