161 Lăng Lạc Viêm đang hồi tưởng chuyện xưa, nghe Dạ Dực nói đến Ngân Diệu tộc thì lập tức hơi thoáng trầm ngâm, như có như không nhếch lên khóe môi, “Để cho bọn hắn tiến vào,” Đã chết một cái Lam Đằng, những tộc nhân khác vẫn toàn tâm toàn ý trung thành với người nọ, quả thật làm cho hắn muốn mở mang tầm mắt một phen.
162 Thiên Nộ = Giận cá chém thớtHai tay của hai người đều thăm dò trên thân thể của đối phương, Long Phạm chính là nhân cơ hội để làm dịu Lăng Lạc Viêm, còn Lăng Lạc Viêm lại muốn triệt để chiếm đoạt để trấn an nghi ngờ dưới đáy lòng.
163 Đồ Lân Di Bí = Bí ẩn Đồ Lân lưu lạiNhìn chăm chú bóng dáng rời đi của Lăng Lạc Viêm, trong lòng của Long Phạm lại suy nghĩ đến chuyện khác.
164 Nghiến răng kiềm nén, nhưng những cảm thụ phức tạp nổi lên cuồn cuộn ở trong lòng không thể dễ dàng khống chế, dường như chỉ trong khoảnh khắc đã bị dòng lũ nhấn chìm, không biết thân xác trôi giạt về đâu.
165 “Viêm chủ nói rất đúng, linh giả chúng ta vốn nên bảo vệ an nguy của bách tính, lần này tụ hợp cũng là vì tìm kiếm kế sách lâu dài đối với việc này, xem như an bài lực lượng của các tộc.
166 Nụ hôn sâu cạn không đồng nhất, đầu lưỡi chậm rãi lướt qua cơ lí phập phồng trước lồng ngực, cái loại thờ ơ nhưng tràn đầy khiêu khích này đang tuyên chiến ý chí của Long Phạm.
167 Vô luận một đêm có bao nhiêu thăng trầm thì chung quy cũng qua đi, cho dù không tình nguyện cũng phải nghênh đón ánh ban mai. Rốt cục được đền bù như ý nguyện, thậm chí đối với vị tông chủ có chút không biết thỏa mãn mà nói nếu sắc trời lúc này có thể giữ nguyên màn sương mù mông lung, thậm chí mặt trời đừng bao giờ xuất hiện thì mới là tốt nhất.
168 Với người luôn giữ thần sắc trầm tĩnh bình thản nhưng lại nói ra những lời điên cuồng quyết tuyệt thì người nghe sẽ có cảm giác như thế nào?Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy thực hài lòng, hắn cực kỳ thích khi Long Phạm vì hắn mà lộ ra bộ mặt tối tăm u ám, dỡ xuống biểu tình ung dung bình thản, bỏ đi thái độ trầm tĩnh ôn hòa, vì hắn mà trở nên thâm trầm, vì hắn mà mất đi bình tĩnh, đó là Long Phạm mà chỉ duy nhất một mình hắn mới có thể nhìn thấy.
169 “Đúng là bọn hắn, nhưng mà…. làm sao lại có thể như thế…. . ” Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, đối với đám người của Hoài Nhiễm mà nói thì đây là một sự đả kích rất lớn, mặc dù mức độ không thể so sánh với mấy ngày trước vương của bọn hắn quỳ gối trước mặt Viêm chủ, nhưng cũng đủ khiến bọn hắn thừ người ra tại chỗ.
170 Người người mơ ước có được Yêu tộc mà không thể, cuối cùng rơi vào tay của vị Viêm chủ Xích Diêm tộc. Ở đây có không ít người chưa từng nhìn thấy con bán yêu kia, nghe Viêm chủ muốn gọi hắn ra, tất cả các tộc đều háo hức mong chờ.
171 Lời như vậy cũng đã nói ra, các diệu sư làm sao dám đáp lại, Ngân Diệu tộc có được một lực lượng cường đại nhưng bây giờ đã trở thành tế ti của Xích Diêm tộc.
172 “Một người đã chết?” Phản ứng đầu tiên của Lăng Lạc Viêm cũng giống như suy nghĩ của Lâm Sở. Nghĩ đến Thạch Lưu lúc trước sống lại như thế nào, hắn đứng dậy rồi hỏi, “Lam Đằng có gì khác so với lúc trước hay không?”Ở ngoài cửa, Lâm Sở bắt đầu hồi tưởng, “Hắn giống như có chuyện muốn nói rồi lại có chút kỳ quái, xem ra đúng là diệu sư Lam Đằng, nhưng cũng không giống diệu sư Lam Đằng lúc còn sống.
173 Đối mặt với tình hình như vậy, các tộc đều không biết phải làm thế nào, bọn hắn vừa lo lắng vừa khiếp đảm, còn có một loại phẫn nộ khó nói nên lời. “Nói như vậy, Viêm chủ vẫn muốn giúp hắn, không ngại mạo hiểm đến tánh mạng của người trong thiên hạ? Ngân Diệu tộc xuất hiện chính là để diệt thế, ngươi dám cam đoan việc này sẽ không phát sinh?” Trong đám người có một vị thủ lĩnh đứng dậy, ở phía sau hắn, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hai người ở giữa nội đường.
174 Mặc dù Phong Trần Tuyệt cầm đầu đám người nhưng xem ra không muốn lên tiếng, ngược lại, bên cạnh hắn lại có người mở miệng trước. “Viêm chủ, Ngân Diệu tộc muốn hủy thiên diệt thế, Xích Diêm tộc kế thừa Hách Vũ lực đương nhiên phải thuận theo thiên ý.
175 Thân hóa thành oán linh, như mây như khói, hết tụ lại rồi tán ra ở giữa không trung, một trận gió thổi tới sẽ xóa tan hình người, phảng phất vặn vẹo giữa không gian, trong nháy mắt có thể bị chuyển xa ngàn dậm, rồi ngay lập tức lại xuất hiện ở nơi được triệu hồi.
176 Các tộc bị xúi giục nổi loạn, trận giao chiến cùng Ngân Diệu tộc rốt cục được bình ổn. Bên trong cuộc hỗn chiến, các tộc đều không bị tổn thất. Hoài Nhiễm là diệu sư của Ngân Diệu tộc, từng là thuộc hạ của Long Phạm nên hắn thập phần thấu hiểu cục diện của thế trận, không để cho tộc nhân ra tay quá nặng, các tông tộc khác mặc dù bị thương nhưng không đến mức ảnh hưởng nghiêm trọng đến tánh mạng.
177 Phương Bắc là một mảnh đất chưa từng có người đặt chân đến, trong trí nhớ của các vị trưởng lão thì tựa hồ nơi đó đã trở thành vùng đất hoang vu hàng vạn năm qua, không ai nhớ rõ về nơi đó, hiểu biết thì lại càng ít.
178 Miểu Lan dù sao cũng không còn là Tiêu Tự lúc trước, không hề có chút oán ý đối với Xích Diêm tộc. Lăng Vân ở bên cạnh nhìn thấy Miểu Lan như vậy thì vừa vui mừng mà cũng vừa phiền não.
179 *Liệt Không = bầu trời bị xé ráchHề Trú nhảy dựng lên, “Ngoại trừ bất tỉnh nhân sự thì có người nào chết hay không?”Thần sắc mới vừa rồi vẫn còn đang vui cười, nghe xong hạ nhân hồi báo thì sắc mặt trở nên đại biến, vị thành chủ này thật sự là quan tâm cho dân chúng bách tính hay là lo lắng vì chuyện khác? Long Phạm chậm rãi nâng đũa, gắp thêm vài miếng thức ăn vào chén cho Lăng Lạc Viêm.
180 Mây mù mờ ảo trong bóng đêm u ám, ngay cả ánh trăng cũng bị lây dính thành màu hoàng hôn đỏ rực. Giữa không trung như có một đường may vô hình bị nứt ra nhưng chỉ trong chốc lát lại khôi phục nguyên trạng.