1 “Huệ Bân, tớ chẳng phải đã nói không uống nổi thì đừng uống nhiều sao! Cậu nhìn mình đi, say bí tỉ, đi dứng siêu vẹo. Hôm nay cậu làm sao thế? Sao uống nhiều vậy.
2 Tối qua về nhà trễ quá,hôm nay trời vừa sáng đã phải ra ngoài rồi. Bước vào lớp, tôi không thấy có ai cả, ngay cả con kiến cũng không có. Đây có phải là phòng học của lớp 12 không? Tôi thấy những khối lớp khác đã đến được mấy người, chỉ có lớp tôi là không thấy bóng dáng một ai.
3 Quả là sét đánh giữa trời quang! Ra khỏi văn phòng bố, tôi rất kích động. Không giấu được sự sợ hãi hoang mang, tôi dường như quên mất chức năng ngôn ngữ con người.
4 Từ đó, tôi giống như xác chết, như đồ bị thịt! không, quả thật đây là quá trình đau khổ nhất từ trước đến nay, cũng có thể nói là sống dở chết dở!Đã hai ngày liên tục, tôi uống rượu với Tú Nhi và Thái Nguyên.
5 Việc đến nước này, không còn cách nào nữa, tôi đành phải tự mình ra tay thôi. Đích thân tôi phải ra ray, để hắn thấy khó mà rút lui và chịu khuất phục tôi.
6 Hôm sau, tôi chạy thẳng đếnn công viên Tỉ Xuyết Lan Đặc. Tú Nhi vs Thái Nguyên chắc đang đợi ở đó. Phía sau tôi còn có thêm Ngân Hách.
7 Cả người Ngân Hách ướt sũng nhưng vẫn kiêng nhẫn đứng đợi. Hồi lâu sau, chúng tôi cuối cùng cũng đón được xe. Vừa ngồi lên xe, tôi cởi áo khoác Ngân Hách để lên đùi anh ta, Ngân Hách không nói gì.
8 Cái gì…”trễ chút nữa thì hay quá”, cái gì chứ?!Dì vội vàng chạy xuống. Tay Ngân Hách cuối cùng cũng thả tôi ra. “Này, đều ttại cậu!”“Chuyện gì?”Ngân Hách vẫn thản nhiên như không có gì.
9 9 giờ 10 phút tối, học sinh lục đục rời khỏi lầu học. Chính lúc này, tiếng hét xé toạc đường chân trời của một nữ sinh vang dội cả dãy lầu phía tây. “Á! Mùi này, tôi thật chịu không nổi!”Tay xách thùng nước, không ai khác, chính là tôi.
10 “Chị, uống nước rồi à?”“Ừ, em,,,em đừng ngồi sát chị được không hà?”“Chị có biết em nhớ chị biết bao nhiêu không? Chị, chị đừng ngại. ”Tên nhóc này, ai ngại chứ, ai đỏ mặt chứ! Quả thật là… Nếu không vì người bạn “thanh mai trúc mã” Tú Nhi, tôi đã đá nó bay qua Mỹ lại rồi.
11 “Chị gạt em! Chị gạt em! Em không tin!”Giọng lanh lảnh của Thành Huân cứ vang mãi trong đêm. Kế hoạch mà tôi cho là thượng sách không ngờ để lại di chứng lớn như vậy.
12 “Có nằm mơ cũng không ngờ cậu và Ngân Hách yêu nhau!”“Chu choa, chuyện này có thật không?”“Ai da, bắt đầu khi nào?”“Tiến độ thế nào?”“Nắm tay chắc là tất nhiên rồi.
13 “Xông vào đi!”Sauk hi đến bãi đỗ xe, câu đầu tiên hắn thốt ra là câu này. Bãi đổ xe cách chỗ bố khá xa, lại rất lớn, chỉ cần chúng tôi cẩn thận chút xíu thì sẽ không làm phiền đến ai.
14 Trời vừa tờ mờ sáng, tôi đã ra ngoài. Lúc Ngân Hách ngủ, tai hắn rất thính, nếu không cẩn thận, tôi chắc chắn sẽ bị hắn phát hiện. Thật ra, trong thời gian qua, tôi bị hắn tóm được mấy lần, cứ như thế, tai hắn càng thính hơn.
15 Tôi rời khỏi nhà chú, nhưng không muốn về nhà chút nào. Lúc này, ở nhà, chắc mọi người đang cúng. Bầy biện thức ăn lên đầy bàn, những món ăn mà căn bản không có ai ăn cả.
16 “Đi đâu? Giờ mới về?”Tôi thi triển khinh công mà tôi cho là rất lợi hại. Kết quả, bị bố tóm được. “Dạ…. chuyện đó…. ”“Cúng mẹ con trước rồi hãy nói. ”Rồi bố im lặng.
17 Khuya hôm đó, tôi vì ai đó mà không thể không cười suốt đêm. Xem lần đầu tiên, vì nực cười nên tôi cười không ngớt. Lần thứ hai xem, vì cũng thú vị nên cười.
18 Tóm lại, Vì tên Ngân Hách đó mà tôi không còn đường sống nữa. Người hai chân trên thế giới này nhiều như thế, tại sao lại cứ là “Cẩu” hiệu phó?Trên hành lang, tôi cứ nhìn thẳng vào “cẩu” hiệu phó đang đi về phía mình.
19 “Chị!”“Cút đi chỗ khác!”“Chị…chị…”Nó nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên là có ý gì chứ? Thành Huân! Bây giờ, gáy chị nóng đến nỗi có thể chiên trứng được đấy! Nếu như nấu nước, nước có thể nóng đến 100 độ đấy! Cho nên, nhân lúc tôi còn nói chuyện đàng hoàng, cậu tốt nhất nên biến mất đi khuất mắt tôi.
20 Hoang đường, huyết áp tôi tăng lên! Tôi thơ thẩn đi vào lớp. Xung quanh lại bàn tán xôn xao, nhao nhao hỏi tôi là quà của ai tặng. Tôi nhất quyết không trả lời, trong tình huống này, làm ngơ là thượng sách.