1 Edit: Ngáo Ộp“Reng reng reng…. . ” Tiếng điện thoại trên đầu giường vẫn không ngừng reo. Trì Đông Chí nằm ở trên giường giống như một con cá chết, lười biếng khẽ động.
2 Trì Đông Chí bớt chút thời gian trở về nhà mẹ chồng, cũng là nơi mà cô và Lương Hạ Mạt sinh ra và lớn lên. Cô và Lương Hạ Mạt cùng sinh ra ở đại viện, người nhà của hai nhà rất thân thiết nên liền biến thành một nhà, cho nên một đứa sinh ra khi mùa hạ gần kết thúc, nên gọi là Hạ Mạt, một đứa sinh ra thì bắt đầu mùa đông, nên gọi là Đông Chí.
3 Ngày hôm sau đi làm thì đôi mắt có chút sưng, cô em gái ở gần đó trêu cô là tình dục quá độ, Trì Đông Chí nói rằng lão nương không ăn đồ mặn cả tháng nay, có mà cô em gái phóng túng thì có! Đại khái là nhìn ra tâm tình không tốt của cô, đôi mắt giống như hồ nước, liền ào ào đề ra chủ ý, nói cô mua hai tá bia về uống thâu đêm, có lẽ là sẽ hồi phục lại.
4 Khi tỉnh lại, cảm giác được vùi mình trong một không gian vô cùng ấm áp, Trì Đông Chí thầm kêu không được rồi, mở mắt ra, quả nhiên trước mắt là một bức tường thịt cùng với khuôn mặt đẹp trai đang ngủ say của Lương Hạ Mạt.
5 Có một số việc, một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại, nụ hôn đầu tiên của họ là bắt đầu vào năm mười ba tuổi, sau này đã không thể ngăn cản nữa rồi.
6 Lương Hạ Mạt chui từ trong chăn ra, quân phục trên người ướt đẫm mồ hôi, rút vài tấm khăn giấy lau sạch những vệt trắng trên tay, cứ nâng lên như vậy mà không muốn động đậy.
7 Vốn là Lương Hạ Mạt không muốn đến nơi này, vì muốn dỗ dành Trì Đông Chí, kiên trì nghe Vệ Biên Cương giáo huấn ba tiếng đồng hồ, Tiết Bình tỏ vẻ đồng tình, nhưng kiên quyết ủng hộ đề nghị của Vệ Biên Cương.
8
9 Ngày thứ hai đi làm, trong tay ôm một chồng lớn công việc cần làm, bình thường thời gian để làm việc là không bao giờ đủ, nếu mà không có người giúp thì đúng là không còn thời gian để ăn ngủ nữa rồi.
10 Trước mặt người ngoài nên nể mặt anh, một mình thì cảm thấy không quan trọng, sau khi mọi người rời đi, Trì Đông Chí xoay người bước đi. Không ngoài ý muốn Lương Hạ Mạt cũng đuổi theo, lúc trước còn lười đế ý đến vẻ mặt của cô, cười hì hì ôm cổ cô, “Em yêu, chúng ta đi đường quốc lộ về nhà đi.
11 Lương Hạ Mạt vặn vẹo muốn tìm cách rời khỏi người Trì Đông Chí lại bị giữ chặt lại, trong lòng đột nhiên hiện lên một ý niệm rất buồn cười: có thật là em muốn quăng anh hay không?Cái ý nghĩ này có chút buồn cười, trên thực tế mặc kệ trước đây Trì Đông Chí làm ầm ĩ thế nào, anh đều không để trong lòng, luôn muốn lơ cô, sau đó tìm thời gian tốt để hò hét làm hòa với cô, giống như những lần gây gổ trước kia.
12
13 “ Xin hỏi ngươi có nguyện ý không quyên ra một giọt nước mắt không, giọt nước mắt đó có thể trợ giúp tiểu thiên sứ Na Na phá giải câu thần chú? ”_cậu bé mắt kiếng hỏi.
14 Buổi tối ở sở cảnh sát bận đến gần chín giờ, nhận được điện thoại của Vương Thục Hiền, nói là buổi chiều bị trật cổ chân, trước tiên Trì Đông Chí cố gắng kết thúc hết công việc sau đó thuê xe đi về nhà mẹ chồng.
15 Sáng ngày thứ hai, tiếng động trong phòng bếp vang lên đánh thức Trì Đông Chí, cô đi ra ngoài lập tức nhìn thấy Lương Hạ Mạt làm xong bữa sáng, có cháo trắng, dưa muối, còn có bánh trứng.
16 Thật ra Vương Thục Hiền thì rất dễ chăm sóc, cơ bản chỉ cần nấu cơm ngon, giúp bà dọn dẹp phòng khách, phòng ngủ, toilet là được rồi. Trước khi mở cửa Trì Đông Chí hơi đắn đo một chút về củ cải và xương sườn trên tay, không biết mình nấu canh có ngon như bà hay không Không đợi cô móc chìa khóa ra, Vương Thục Hiền đã tới mở cửa, đứng tại cửa, nở nụ cười thoải mái.
17
18 Hai mươi bảy tuổi Trì Đông Chí đã không còn là Trì Đông Chí lúc mười tám tuổi nữa, cô đã không còn nhiệt tình đi ép Lương Hạ Mạt phải nói ra một chữ yêu nữa.
19 Lại nhìn thấy Thẩm Linh lần nữa, mặt Trì Đông Chí không chút thay đổi thái độ, không khó nhìn ra một chút thương hại trong mắt của cô, quá khứ cô áy náy với Tô Nhượng, nguyên nhân vì cô là nhân tố trong cuộc hôn nhân của anh, có điều từ đầu đến cuối ở trong lòng cô không xem anh là người quan trọng trong lòng mình, cho nên khi cô biết Tô Nhượng phản bội hôn nhân, mặc kệ bởi vì sao, đột nhiên áy náy của cô đối với Tô Nhượng nhanh chóng giảm xuống.
20 Quần áo ướt đẫm, cuối cùng rồi sẽ khô, có thể bị lãng quên, cũng không phải là quan trọng. . Không thể quên được, tại sao chúng ta phải cố gắng từ bỏ, nghe theo trái tim mình mách bảo, nó sẽ là bất diệt.