41 Say rượu, loạn tính, lên giường với chồng trước, Trì Đông Chí không già mồm cãi láo sau này hối hận không kịp, nhưng loại chuyện này nếu lúc tỉnh táo thì có đánh chết cũng không làm được.
42 Đi được nửa đường, Lương Hạ Mạt dừng xe ven đường, cũng không để lại lời nào, nhảy xuống xe đi về phía phố đối diện. Trì Đông Chí muốn gọi anh, lại nghĩ tới người này làm chuyện gì cũng chưa bao giờ để ý tới cảm nhận của người khác, muốn đi muốn ở chưa bao giờ giải thích nguyên nhân rõ ràng.
43 Khi Trì Đông Chí trở lại xe, Lương Hạ Mạt liền trực tiếp hỏi cô, có phải em vẫn còn đang để ý anh đã từng quá quan tâm tới Thẩm Linh không?Trì Đông Chí uể oải vạn năm không thay đổi trên mặt xuất hiện một vết rạn, chút tâm tư của phụ nữ, không giấu diếm được, cô làm sao có thể không để ý chồng mình chưa từng làm cho mình mà lại làm cho người khác? Nhưng Trì Đông Chí đã mệt mỏi để đi uốn nắn cách làm của Lương Hạ Mạt, tất cả đều đã muộn.
44 Chuyện này cứ như thế trôi qua, lúc mừng năm mới Trì Đông Chí lại đi thăm Vương Thục Hiền một lần, không gặp Lương Hạ Mạt, Vương Thục Hiền không cởi mở, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cũng không biết rốt cuộc là tức giận với ai, có lẽ càng giận bản thâm mình hơn khi không dạy bảo được hai người kia.
45 Nhưng mà Trì Đông Chí cũng không đến như đã hẹn, ngày gặp mặt đó, trong đội nhận được tin báo án. Cầm vũ khí xông vào nhà cướp giật, người bị hại giả vờ chết tránh được một kiếp nạn, sau khi tên côn đồ rời đi thì lập tức báo án, còn chỉ ra lúc vật lộn với tên côn đồ trên người dính vết sơn.
46 Với chuyện ngày đó sau cùng là im lặng, hai tuần sau thì Trì Đông Chí hối hận. Cô cảm thấy tất cả mọi người nói cô là người chỉ đi một đường thẳng, đường bên cạnh cũng không thèm nhìn.
47 Chu Nhiễm đi qua đè vai cô, mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng anh ta muốn tìm vài câu nói lời an ủi cô. Trì Đông Chí ngẩng đầu nhìn anh ta, mờ mịt một lát, rồi cười, “Làm việc đi, chị không sao.
48 Lúc đầu đã hẹn đón người rồi cùng quay về thành phố, Chu Nhiễm đón được người nhưng gọi điện thoại cho Trì Đông Chí lại không được! Nửa giờ sau, thấy người ta bỏ mặc, lqđô,n người phụ nữ trung niên xinh đẹp níu chặt lỗ tai Chu Nhiễm trách móc, đây là ai thế, cái giá cao như vậy, đón dì nhỏ của bạn trai cũng có thể thất hẹn?Chu Nhiễm mặc kệ bà vặn vẹo, một lòng gấp gáp, “Chúng ta cùng đi, chỉ sợ đi lạc, dì nhỏ dì chờ thêm lát nữa, con qua bên kia xem thử.
49 Không thể phủ nhận, trước mắt chỉ có thế, có thể trong lòng cô từng bước chấp nhận Chu Nhiễm, nhưng về cơ thể, vẫn còn chưa trong phạm vi mà cô có thể chấp nhận.
50 Theo lý mà nói, cô và Chu Nhiễm còn đang ở chung một chỗ, nhớ người đàn ông khác dường như rất lả lơi ong bướm, nhưng thầm nghĩ cảm thấy, ngoại trừ Lương Hạ Mạt, còn ai mới có thể có năng lực này khiến cô nhớ như vậy chứ? Không có, đến bây giờ chưa từng có một người như vậy xuất hiện.
51 Ngày đó quả nhiên không gặp lại Chu Nhiễm, điều này khiến mọi người nghĩ thầm dường như Chu Nhiễm quá tuyệt tình, dù gì mọi người đã làm việc với nhau trong một thời gian rất dài, ngay cả lời từ biệt cũng chưa từng nói.
52 Trì Đông Chí nói: Thế nào gọi là oan gia? Chính là mình hận anh hận đến mức không thể khiến cho anh chết đi, nhưng anh khi thật sự chết, dám chắc mình không sống nổi, mình sẵn lòng chết thay anh….