1 Nắng giữa hè xuyên thấu qua tầng tầng tán cây rơi xuống đấy, bỗng nhiên có cảm giác nghiền nát. Rõ ràng là tia sáng chói mắt, giờ khắc này lại bỗng nhiên mang vị ưu thương.
2
"Được nha, cô dâu quá xinh đẹp rồi!"
Nghe thấy có người tới, Cố Mạch ưu nhã xoay người lại, cười nói: "Xuân
Hồng, cậu đến thật đúng lúc, thuận tiện thử trang phục phù dâu đi nè!"
Phương Tình ở bên cạnh hỗ trợ sửa sang làn váy của Cố Mạch, Nhị Hỉ cười híp mắt gật đầu: "Đúng nha! đúng nha, Xuân Hồng cậu nhanh thử đi, nếu
là so với cô dâu đẹp hơn thì phải thay cái xấu hơn đó!"
Phương
Tình âm thầm trợn trừng mắt, trong bốn người Tạ Xuân Hồng thật sự là
người đẹp nhất, vẻ đẹp của của cô rất câu nhân, Câu Hồn Nhiếp Phách làm
người rung động.
3
Editor: Tĩnh Du
"Theo đuổi không được liền quay ra mắng con gái nhà người ta. . . Thật là không nhìn ra loại đàn ông thế này có điểm nào khiến người khác yêu thích.
4
Lý Bội Bội thất hồn lạc phách địa nhìn cô, nhép nhép miệng, còn chưa kịp
nói gì, chỉ thấy Tạ Xuân Hồng nhanh chóng chạy về phía một người đàn
ông.
5
Editor: Tĩnh Du
Dan lập tức đứng thẳng người, cung kính nóit: "Dịch tổng, tôi đã bước đầu
hướng dẫn tính chất công việc cho Tạ tiểu thư, đang chuẩn bị đi lấy báo
cáo tài vụ quý này!" Vừa nói vừa đưa lưng về phía Dịch Hồi, mắt liếc
nhìn Tạ Xuân Hồng ra hiệu, sau đó cảm thấy hơi thở cường đại của Dịch
Hồi giảm xuống liền tự động lén lút chạy đi.
6
Editor: Tĩnh Du
"Alo, mẹ, đã ngủ chưa?"
"Còn chưa. "
"Con đã nhận được bưu kiện. "
"Ừ. "
Tạ Xuân Hồng cầm điện thoại di động, cảm thấy cứ thế này cũng không có gì
để nói: "Kia.
7
Editor: Tĩnh Du
Mặt của Dịch Hồi bỗng dưng chìm xuống, Xuân Hồng cũng thấy thái độ mình có
chút vô cùng cường ngạnh, vội vàng giải thích: "Nhất định là ở đây có
rất nhiều chuyện càn phải nhờ đến Dịch tổng.
8
Editor: Tĩnh Du
Đáng chết! Tại sao cô có thể quên mất trong căn nhà này căn bản không có quần áo nam cho Dịch Hồi!
Tạ Xuân Hồng hậu tri hậu giác lúng túng, nhiệt độ trên mặt từng chút từng chút tăng cao.
9
Editor: Tĩnh Du
Ngày thứ hai Tạ Xuân Hồng tỉnh dậy trước.
Ngày mới bắt đầu bằng một cơn tụt huyết áp làm cho cô mơ mơ màng màng sờ sờ
thế nào không biết lại chạm đến cánh tay mạnh mẽ ở ngang hông của cô,
một lúc lâu mới kịp phản ứng nhớ ra đây là cái gì.
10
Edittor: Tĩnh Du
Dịch Hồi có thâm ý khác nhìn cô, "Nếu như biết là em, tôi chắc chắn sẽ không cự tuyệt. "
Nụ cười của Tạ Xuân Hồng cứng lại, quay mặt sang chỗ khác tránh ánh nhìn chằm chằm của anh.
11
Editdor: Tĩnh Du
Xuân Hồng nhìn đôi mắt tràn ngập dục vọng cùng với hầu kết chuyển động không ngừng của anh, vội vươn tay ra ngăn trước ngực của anh ngăn lại.
12
*Editor: Tỉnh Du*
--- ------ ------ ---
Bảo bảo của Nhị Hỉ là Lưu Duyệt mừng sinh nhật hai tuổi, Lưu Hiệp cố ý mời bạn tốt đến tham gia tiệc sinh nhật của bảo bảo.
13
Editor: Tĩnh Du
--- ------ ---
Cố Mạch có chút nghiêm túc nói: "Mặc dù tớ đối với Dịch Hồi không hiểu
nhiều, bất quá cũng biết anh cùng với những người đàn ông trong quá khứ
của cậu không giống nhau, anh không phải là cậu có thể cao hứng thì ca
hát yêu đương, mất hứng liền đá văng người ta, chắc cậu hiểu rõ điều này mà.
14
Tạ Xuân Hồng say rượu vui vẻ về nhà, vừa mới đi đến hành lang thì đột nhiên bị một bóng đen cao lớn xuất hiện làm cho hoảng sợ.
“Em đi đâu vậy? Tại sao về trễ như thế, anh chờ em cả buổi tối, điện thoại cũng không gọi được.
15
Tạ Xuân Hồng không biết chính mình đang nói gì, nhưng Dịch Hồi cũng nghe được rõ ràng rành mạch.
“Ở lại đây đi!”
Trong phòng bất chợt yên lặng, Dịch Hồi khàn giọng hỏi nhỏ: “Em biết mình đang nói gì không?
Nụ cười Tạ Xuân Hồng càng thêm quyến rũ, ánh mắt tà mị như muốn bắt lấy
hồn phách người đối diện khẽ nhướng lên, giọng nói điềm tĩnh mềm mại
phát ra từ cổ họng cô: “Vậy anh có muốn hay không?”
Ánh mắt Dịch
Hồi bỗng dưng sâu thẳm, u ám không thể nhìn thấu, giống như bất chợt
chìm vào dòng nước xoáy không thể thoát ra được.
16
Dịch Hồi thấy cô mệt mỏi, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, lồng ngực ấm áp dính sát vào lưng cô, hài lòng mỉm cười.
Tạ Xuân Hồng nhắm mắt, căn phòng tranh tối tranh sáng trầm mặc không nói
nên lời, cực kỳ giống cuộc sống cô đơn của cô mấy năm nay, đêm khuya yên tĩnh ở trong nhà, cô an tĩnh rúc vào lòng Dịch Hồi, không nhịn được
những dòng nước mắt đang lẳng lặng chảy xuống.
17
Hai ngày nữa anh không cần tới đây. ”
Dịch Hồi nghi hoặc nhìn cô hỏi: “Vì sao? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không phải…” Tạ Xuân Hồng không thể để anh hiểu sai ý cô, hạ quyết tâm tàn
nhẫn mở miệng, “Chúng ta đều đã đạt được ý muốn, dây dưa thật bất tiện.
18
Cố Mạch vừa trở về sau tuần trăng mật, định ngày hẹn riêng các chị em tốt để phát quà.
Hạ Khải Minh không có ở nhà, mấy chị em phụ nữ cười nói náo loạn cả lên,
buộc Cố Mạch phải kể chi tiết cuộc sống vợ chồng của cô.
19 Tạ Xuân Hồng căm phẫn, trừng mắt nhìn anh nửa ngày không nói, đột nhiên trong mắt ánh lên tia nhìn quỷ quái, thản nhiên cười.
Dịch Hồi nghĩ rằng cô bị choáng váng, vừa định quay sang an ủi cô vài câu, chỉ thấy Tạ Xuân Hồng vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm nâng lên đến quãng tám.
20 Tạ Xuân Hồng căm phẫn, trừng mắt nhìn anh nửa ngày không nói, đột nhiên trong mắt ánh lên tia nhìn quỷ quái, thản nhiên cười. Dịch Hồi nghĩ rằng cô bị choáng váng, vừa định quay sang an ủi cô vài câu, chỉ thấy Tạ Xuân Hồng vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm nâng lên đến quãng tám.