41 Đồ điên, miệng thối của hắn nói gì thế? "Ai là anh?""Trễ lắm rồi, về thôi. ""A! Đúng, về thôi!"Lại cảm giác bị chi phối, tôi nhân lúc mặt mình chưa đỏ, nắm chặt tay Ngân Hách chạy mạnh về phía trước.
42 "Hử. . . ?" Cái này không thể ăn được đâu!''Hử, ừ. Cám ơn cậu. " Tôi không nghĩ ngợi gì, nhận lấy bó hoa. Lập tức, tiếng huýt sáo, tiếng tán thưởng liên tục không ngừng xung quanh hỗn loạn cả lên.
43 "tao khuyên tụi mày đừng nên chọc giận cậu ấy. Này, không còn thời gian nữa, mau đi nhà sách thôi. "Ngân Hách giáo huấn bọn người cao to đó xong, kéo tay tôi.
44 "Tớ không muốn đi. "Tôi ăn xong những món sơn hào hải vị trong phòng ăn cao cấp, rồi khoác lên người bộ quần áo đắt tiến. Nguyên nhân khiến tôi ngồi trong chiếc xe ngựa sang trọng mà hét lớn như thế chỉ có một: Ngân Hách muốn kéo tôi đến tham dự buổi tiệc của Hiền Dân.
45 Khuôn mặt không biểu lộ gì làm người ta nhìn không thấy có chút khó chịu nào, nhưng giọng nói và vẻ mặt khác nhau hoàn toàn, toát ra một luồng khí lạnh.
46 Bạn có biết, cảm giác thế giới này rời xa bạn như thế nào không? Hoặc bạn có từng muốn biến thành một người tàng hình, trốn khỏi hiện trường, trốn tránh ánh mắt của tất cả mọi người chưa? Nếu chưa, bất kỳ ai trải qua sự việc như tôi từng trải qua, nhất định sẽ có ý nghĩ cấp thiết này.
47 Có thể nói hôn nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè. Bởi vì nghỉ hè chưa được mấy ngày lại phải đi học, cho nên, hôm nay có thể nói là thời gian nghỉ ngơi cuối cùng.
48 Rầm!"Hai người rốt cuộc đang làm gì thế?""Hơ. . . Huệ. . Huệ Bân. . . "Người đầu tiên hốt hoảng là bố, ngược lại, Ngân Hách bình tĩnh hơn nhiều. ""Ai bảo hai người nói mấy lời kì cục này thế?""Nhưng, với tư cách là một người bố quan tâm đến con gái.
49 “ Phiếu sử dụng vô thời hạn…Phiếu sử dụng vô thời hạn…”“Cậu đang nói gì thế? Phiếu sử dụng vô thời hạn?”“Phiếu sử dụng vô thời hạn…Phiếu sử dụng vô thời hạn…Phiếu tự do sử dụng…Phiếu tự do sử dụng…không phải, không phải cái này…”“Cậu đang lẩm nhẩm gì thế?”Lớp phó kề sát mặt trước mặt tôi, dáng vẻ đó chính là phim khủng bố làm bủng nổ các phòng bán vé vào năm sau.
50 “Tớ chọn, tớ thích à?”“À, sao lại chừa cho tớ hộp sữa sôcôla ?”“Mấy hộp khác đều bị các bạn trong lớp uống hết rồi. Bọn họ biết được, cậu nghe tớ muốn uống sữa nên mua cho tớ, thì không dùng những lời như Ở rể nhà vợ gì đó để chế nhạo tớ.
51 Sau lần đó, tôi không dám nhắc lại những chữ đại loại như “Phiếu sử dụng vô thời hạn” hoặc “Hôn”. Bây giờ, tôi mới hiểu, lúc đó cảm thấy hôn nhau thì xấu hổ là một suy nghĩ ngớ ngẩn nhưng đã quá muộn.
52 "Lúc nãy, cậu ẩu quá". "Đó cũng là cách giải quyết của tớ". "Nếu tin đồn lan ra khắp nơi thì làm sao?". "Thế thì hết cách rồi. À, chỉ có thể mở cuộc họp báo bác bỏ tin đồn, công bố thiên hạ là chúng ta đang yêu nhau.
53 Thật sự là tôi bị dì đánh bại rồi. Lên lầu, tôi khẽ đến phòng tập thể dục. Gần đây, vì bận chiến đấu với môn tiếng Anh, tôi đến phòng tập này không được mấy lần.
54 "Người đó?""Là. . . người đó. . . người. . . . đó. . . "Người đó? Người đó rốt cuộc là ai, mà lại làm cho hắn sợ đến thế?"Người đó là ai?". "Tên. . . tên.
55 "Đồ khốn, cậu mà đến thì cậu chết với tớ"Gửi tin nhắn trên đã hơn 10 phút, nhưng tôi vẫn chưa nhận được tinn nhắn trả lời nào. Cuối cùng cũng trấn áp được hắn.
56 Mới sáng sớm thì bị gọi dậy, bị kéo đến trường. “ Dậy sớm mới có thể chuẩn bị tốt tâm lý, mới thi tốt, phải không?”Rổt cuộc là sao? Mới sáng sớm, gọi tôi dậy, kéo tôi đến trường là để cung cấp dưỡng khí cho bộ não, để nhớ lại những thứ đã quên.
57 “ Tớ sắp điên mất. . . ” Tôi thốt lên. “ Tớ mới là sắp bị cậu dồn ép đến phát điên rồi. ” Tú Nhi nói. “ Nếu không được hạng nhất thì sao?”“ Cậu có phải đang cố ý chọc tức tớ không?”“ Thế cũng không chừng.
58 “ Lột da cậu ra, nhất định sẽ mọc lông thú khắp người. ”“ Cậu muốn chết à?” Ngân Hách bĩu môi. Một câu nói đùa suýt chút gây họa sát thân. “ Cậu muốn giết tớ hả? Cậu có thể giết tớ không?”“ Giết cậu tất nhiên không vấn đề gì.
59 “ Cậu là đồ biến thái à? Nhìn gì mà nhìn?”“ !”“ Cậu có thể di chuyển ánh mắt đi chỗ khác ?”Tóc Xám hình như đang đợi tôi dội nước để cởi áo ra, bên trong, hắn mặc áo thun ba lỗ.
60 Trong chớp mắt, tôi cảm thấy thế giới này bị nhuộm thành một màu, sau đó, lại bị nhuộm thành một màu khác, mỗi lần là một màu đơn sắc. Mắt tối sầm, có cảm giác mất cả thế giới.