21 “Chuyện này rốt cuộc là sao…”Ngân Hách lên tiếng trước. Nãy giờ đứng như mất hồn, giờ mới định thần lại, tôi lắc đầu. “Là tên vô lại mà tôi nói. Hóa ra, tối hôm qua hắn đợi ở đây.
22 "Đồ. . . "Thật hoang đường hết sức, ra vẻ thận trọng nghiêm túc như thế chỉ để nói được một câu: "Thuê bao trả trước"?"Nói tiếp đi chứ? Ngân Hách. ""Thôi đi, nói chuyện gì với cậu chứ?""Chẳng phải cậu nói thẳng rồi sao?""Ừ.
23 "Mày tìm không được ai làm con tin à? Lại chọn người như vậy làm con tin?" Trong giọng điệu lạnh lùng đó đầy vẻ chế nhạo. Nhóc con, cậu tưởng những lời cậu nói ra là lời nói của con người à.
24 Trên thế gian này, có nhiều việc không như ý muốn của mình. Trong đó, bao gồm cả việc không để một đao cắt đứt quan hệ với người đang đối diện với mình, đặc biệt là với người như lớp phó chúng tôi.
25 May nhờ có son môi, môi tôi không còn bị sưng đau nữa. Ngân Hách thật khó mà làm ra chuyện tốt như thế. Lúc đang chăm chỉ học giờ tự học, Tú Nhi vỗ tay tôi.
26 "Tôi nuôi thêm một ngày nữa đựơc không? Thật sự chỉ một ngày. ""Cậu đang nói gì?""Ngân Hách!""Đã là ngày thứ ba rồi. "Tôi đã đặt tên cho chú chó nhỏ là Kijou.
27 "Hắt xì! Không nhận à?" Ngân Hách đưa cho tôi Kijou và một con chó khác giống hệt Kijou, rồi hắn bỏ đi lên lầu mà cứ hắt hơi liên tục. Tôi ngước nhìn theo Ngân Hách hồi lâu, rồi cúi xuống nhìn hai con chó nhỏ đang ôm trong lòng.
28 "À, đây là Hạ Ngân Hách. Đây là bạn gái học lớp dưới, Lý Châu n. ""Ủa, trông quen quá. " Ngân Hách nheo mắt"Xin chào anh. Vì em học lớp sát bên nên thường gặp nhau.
29 "Hai đứa đang cãi nhau hả?"Đang chuẩn bị ăn sáng, dì đã hỏi tôi như thế. Tôi không nói gì. Dì diễn vở kịch tự biên tự diễn của mình. "Tuổi trẻ các con, cãi nhau là chuyện thường.
30 "Ngân. . . Hách. . . "Giọng tôi hơi run run. Ngân Hách hơi cúi đầu, nheo mắt nói: "Ở đây làm gì? Không vào học?""Ơ. . . ""Tôi gọi điện cho chủ tịch. .
31 Thôi đi, dừng lại ở đây. "". . . ""Đừng nói gì nữa cả. " Tôi nói. Lòng tôi buồn lắm, sợ mình sẽ khóc. Việc giữ tiếng nấc nghẹn, giọng điệu cố tỏ ra như không quan tâm quả thật khó hơn tôi tưởng tượng.
32 “Ngân Hách? Sao cậu lại ở đây?”“Là tớ mời!” Thái Nguyên vừa nói, vừa đưa cho Ngân Hách ly nước cam ép. Thái Nguyên chết tiệt đó điên rồi à? Đưa tôi uống là đồ hộp, mời Ngân Hách uống thì lại là nước cam tươi! Đúng đúng, chắc là vừa mới tỉnh dậy, tinh thần chưa tỉnh táo.
33 Tìm được rồi! Tôi mở to mắt, cố nhìn vào cánh tay ba tên to lớn đó, nhưng bị tay áo sơ mi che khuất, không nhìn thấy gì cả. "Này, chuyện khác thì không cần làm.
34 "Đồ lừa gạt!" Tôi la lớn. "Là thật mà. ""Bây giờ cách lúc nói xin lỗi mới có mấy tiếng đồng hồ. "". . . ?""Cậu chẳng phải đã nói xin lỗi sao! Cậu làm tôi tổn thương nhiều như thế.
35 "Thứ 7 không có giờ tụ học à?""Ừ, không có. "Tôi bất chấp qui định: Học sinh lớp 12 phải tự học đến 5 giờ, và về nhà cùng Ngân Hách. Cho dù là ở lại trường, tôi chắc chán cũng ngủ mất, chi bằng sau khi tập thể dục xong thì xem sách chút xíu đi.
36 "Dì, Ngân Hách nói không ăn cơm. Cậu ấy đang làm bài tập, bảo ai cũng không được quấy rầy. ""Ừ, biết rồi. Nói thế nào cũng phải ăn chút cơm đi chứ!"Tôi dẫn lớp phó xuống lầu và ngồi vào bàn ăn.
37 Sáng hôm sau, Ngân Hách đã ra ngoài từ tờ mờ sáng. Lúc này, tôi mới hơi yên tâm và cùng lớp phó trải qua những ngày cuối tuần quí báu. Chịu khó hai tiếng nữa, lớp phó sẽ về nhà rồi, một ngày vất vả rồi cũng sẽ qua đi.
38 Hôm sau. Trước giờ, tôi chưa hề kháng cự lại việc đi học như thế. Là Ngân Hách đẩy mạnh tôi vào lớp. Lớp học im phăng phắc, hình như không xảy ra chuyện gì, cũng không có tin gì lạ.
39 phá sản rồi! “Này, hay là lấy 10. 000 won đó mời tớ uống rượu đi. ”“Cậu đang giục tớ gọi điện cho chủ tịch đấy à?” n/h vươn vai. Tôi dựa vào cửa phòng n/h nhìn gáy hắn, noi: “Mời tớ uống đi.
40 Cậu rốt cuộc vẫn chưa giúp tớ phải không?""Cũng không có cơ hội giúp cậu. "Câu nói: "Bạn gái tôi thật cừ" làm bọn con gái đều rút lui cả. Chỉ một câu nói như thế đã kết thúc chuyện này, tôi gãi gãi đầu nhìn Ngân hách rồi lại nhìn về phía trước.