1 Thời gian như cát chảy, chảy qua từng khe hở, là thứ duy nhất chúng ta không giữ được. Cái thế giới này quá nhỏ, lòng của chúng ta lại quá lớn!Cuối cùng, em cảm thấy thật may mắn, vì anh vẫn còn ở nơi này.
2 Ánh trăng lan tỏa, thu lạnh như nước, ngọn đèn dầu Lưu Huỳnh, tỏa ánh sáng trùng trùng. Mưa phùn lâm râm bay tán loạn, lại không ngăn cản được trong quảng trường rộng rãi trống trải người tới xe đi.
3 Buổi đấu giá đồ chơi Quý tộc, tại tinh cầu Chafee, là một việc trọng đại mỗi năm một lần, cũng khó trách lúc này trong hành lang, cơ hồ tất cả quý tộc đều đã đến hiện trường.
4 Ngoại trừ các cô bị áp bách ra ngoài, còn lại tất cả cô gái cũng đã bị đưa đến buồng nghỉ chuẩn bị lên đài, Nam Thất Dạ vội vàng vững bước đi tới đóng lại cánh cửa chính bằng gỗ lim, khóa trái!"Đưa đây!"Dung Thiên Đại tiện tay từ bình phong lôi ra hai bộ áo quần cứng cáp, ném một bộ trong đó về phía Nam Thất Dạ, trực tiếp liền cởi bỏ quần áo bằng sa mỏng trên người.
5 Sống lưng bị dán chặt vào lồng ngực của một người đàn ông, Thất Dạ theo bản năng vặn vẹo bả vai giãy giụa, lại bị thân thể cao lơn kia dùng lực đè một cái, cả người cô bị đè giữa bức tường và bộ ngực đó.
6 Nam Thất Dạ không biết được người đàn ông kia tại sao lại mất hồn, nhưng cô lại nắm chặt cơ hội có thể chạy thoát này. Dùng cả tay chân, áp dụng đột nhiên tập kích đối với anh ta, đối phương như không ngờ tới thân thủ cô lại nhanh nhẹn vậy, nhất thời không đề phòng, cô liền trốn ra khỏi khửu tay cứng rắn của anh ta.
7 Cửa phòng VIP mở ra, thân thể người đàn ông cao gầy không có đi vào. “Như thế nào?” Tư Á đưa ly rượu đỏ vừa uống xong hướng khay trà để xuống, cười như không cười nhìn Gia Mậu.
8 Ngôn ngữ đơn điệu, nhưng lại có một luồng khí phách trời sinh, khiến hai người đàn ông nhìn nhau rồi đồng thời đưa mắt theo dõi anh. Gia Mậu giương nhẹ mày kiếm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Phí Nhĩ Lạc, tròng mắt tối như chim ưng, chợt lóe ánh sáng, môi mỏng khạc ra mấy từ hỏi đơn giản: "Không thể?"Anh ta cảm thấy hứng thú với cô gái kia!Đây là lần đầu trong đời, Gia Mậu biểu hiện ra muốn một thứ gì đó ở trước mặt anh, anh, há lại không cho?Phí Nhĩ Lạc nhếch nhẹ môi mỏng, mím thành một đường vòng cung nhàn nhạt giống như trăng khuyết, tuyệt đẹp thanh nhã: "Dĩ nhiên có thể!"Gia Mậu gật đầu một cái với anh, đứng dậy, đi ra ngoài.
9 Trong phòng giống như châu chấu trên chảo nóng, trong nháy mắt nổ tung!"Ô. . . . Tại sao là anh ta?""Trời ạ, là thượng tướng Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc ——""Hàng năm anh ấy đều tới tham gia đấu giá, nhưng chưa bao giờ mang đi bất kỳ vật cưng nào, lần này cư nhiên bị hồ ly tinh đó quyến rũ, thật đáng tiếc.
10 Thân hình người đàn ông, thoạt nhìn khi đứng chỉ là cao to mà thôi, nhưng bị thân thể anh chống đỡ ở trên đài chủ trì, Thất Dạ chỉ cảm thấy cơ ngực của người này cứng rắn như sắt.
11 Tư tưởng của người đàn ông này, đến cùng có bao nhiều bẩn thỉu cùng vô sỉ?Rõ ràng là hắn đang chơi đùa cô, thế nhưng có thể nói lời như đúng lý hợp tình như vậy, khiến cô vốn là người bị hại, nghiễm nhiên trở thành tội nhân!Thất Dạ cũng không roc hiện tại ở nộ khí đang dâng lên trong đáy nội tâm kia không biết có thể đả thương người đàn ông này hay không, nhưng lúc này cô lại cảm giác lồng ngực như bị ép chặt, hai gò má nóng bừng, hai mắt đen nhánh, chỉ kém chút không có ngất xỉu!Nhưng thấy mặt mày người đàn ông rạng rỡ, đáy mắt kia thần sắc mặc dù vô cùng bình thản, nhưng đuôi lông mày lại trong lúc mơ hồ có trận khí lạnh xông ra, Thất Dạ trong lòng không khỏi khiếp sợ.
12 Cái hôn này, kích tình bắn ra bốn phía!Không khí, chảy xuôi ánh lửa, văng tung tóe khiến cho đám con gái thét lên chói tai, lien tiếp không dứt!Thất Dạ hoàn toàn lâm vào trạng thái bị động.
13 Sau khi tiến vào gian phòng to và xa hoa như vậy, Nam Thất Dạ bị hung hăng vứt trên ghế sa lon mềm mại. Ruy rằng không đau, nhưng trong lòng cô vô cùng bực tức, khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng giống như ngắt kết sợi dây, nhíu chung một chỗ, tạo thành hình dạng mướp đắng.
14 Mặc dù giờ phút này, cả người Nam Thất Dạ đều đau đớn, nhưng cũng không làm chậm phản ứng nhanh nhẹn của cô, sau khi khóe mắt liếc thấy giứa ngón tay người đàn ông có ngân quang lóe lên, cô rất nhanh lăn thân thể mình trên sàn nhà một cái, khó khăn lắm tránh được mũi dao Gia Mậu muốn đâm mình.
15 Toàn thân Thất Dạ chỉ còn dư lại một cái áo lót. Nếu như bây giờ bên trong phòng chỉ có một mình Gia Mậu, cô có thể sẽ không cảm thấy bị khuất nhục như vậy, cố tình không như mong muốn.
16 "Oh ——"Đối mặt bóng dáng bất thình lình, Tư Á tự nhiên ra tay mau lẹ, động tác rất mạnh, lực lượng hoàn toàn không có giữ lại đường sống. Lòng bàn tay anh đánh một quyền thật nhanh về phía bóng dáng kia, trúng ngay giữa ngực của người đó, đối phương hét lên một tiếng rồi liền văng ra một bên.
17 Mắt thấy hai máy bay trực thăng King-000 và King-666 từ từ bay lên, hai bóng dáng cao lớn đứng ở sau hai cây cột lớn trước cửa đại điện Kaloka chậm chạp xuất hiện.
18 "A ——"Tiếng thét chói tai của Thất Dạ xuyên thủng bầu trời đêm, vang vọng giữa độ cao vạn thước, cả khuôn mặt cô cũng bởi vì kinh hoàng mà trắng bệch, cánh tay lay động, chỉ kém một điểm không có tè ra quần!Tuy sắc trời đã tối, nhưng thế giới phía dưới có ánh sáng đèn nê ông chói mắt khúc xạ mà đến, đủ để cô thấy cự ly này có bao nhiêu xa ——Bị người phía sau xách cổ áo đè xuống phía trước, có nửa người đã treo ở bên ngoài cabin, chỉ cần người đàn ông kia hơi hơi thả lỏng tay, cô sẽ lập tức ngã tan xương nát thịt, tình huống như vậy, đối với cô mà nói, quả thực là so với muốn mạng của cô còn kinh khủng hơn!Gia Mậu ưu nhã ngồi ở một bên, càng đẩy thân thể cô hướng ra bên ngoài, dường như thấy còn chưa đủ dọa!Ông trời!Tiếp tục như vậy, chưa tới hai giây, cô có thể sẽ suy tim mà chết ——Cổ áo phía sau bị người dùng lực nhấc một cái, thân thể bỗng nhiên bị ném trở về cabin.
19 Bị ném vào trong buồng máy bay Thất Dạ chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, ngột ngạt khó thở, mắt hoa lên, kế tiếp chính là một hồi trời đất quay cuồng, mất đi tri giác.
20 Phía trước thang máy, của chính làm bằng thủy tinh dầy đặc chế chống đạn, còn lại ba mặt vách tường cũng sáng choang phảng phất như gương, nhìn từ góc độ nào đều nổi bật ra trong thang máy người hoặc vật.