1 Vua Hán say A Kiều, xây cung vàng khoá chặt Tiếng ho động trời xanh, vui bảo là tiếng nhạc Nuông quá làm thương hết, ghen nhiều khiến tình tan Trường Môn một bước ngang, xe không buồn ghé tới Mưa nào ngược lên trời, nước đổ rồi khó hốt Tình chàng và ý thiếp, chia hai ngả đông tây Đoá phù dung xưa rồi, nay thành cỏ đứt rễ Sắc mê người có thể, được bao sâu, bao lâu… (Thiếp mệnh bạc – Lý Bạch)[1] [1] Bản dịch toàn bộ thơ và phú trong truyện thuộc về người dịch.
2 Phần một: Sóng to gió lớn Chương 1: Bãi sậy xanh rờn, đao tay tuyết trắng A Kiều trong tuyệt vọng, lệ đẫm hoa phù dung Hoa phù dung hay biết, đưa nàng vượt Trường Môn Lau sậy kêu xào xạc, nhạn về gáy râm ran Cùng đường gặp sư phụ, buồn đau ẩn non ngàn Tay ngọc sao trà búp, tinh xảo thêu áo quần Ca khúc ca tạp kỹ, các bạn cũ hân hoan Thân mang nhiều tài nghệ, chuyện bếp núc sao đang Nên duyên nhờ mộng đẹp, trẻ í ới gọi vang Nguyện sống đời dân dã, chẳng làm vợ đế vương Luôn như chim liền cánh, giục ngựa đến biên cương.
3 Chương 2: Nhà Hán có nữ nhân tên A Kiều Ánh đèn dầu bập bùng, ấm áp chiếu lên khung cửa sổ. Nhạn Thanh mơ màng tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong một căn phòng trúc bài trí đơn giản nhưng trang nhã, đầu óc nàng dần tỉnh táo lại.
4 Chương 3: Nhìn lại nửa cuộc đời phồn hoa Hàn Nhạn Thanh thấy lại bản thân mình thuở còn bé, cũng cặp mắt, đôi mày ấy, đang cười vui chạy trốn trong dãy hành lang dài dằng dặc.
5 Chương 4: Năm nay bao tuổi để bái sư? Hàn Nhạn Thanh cầm một cuốn trúc giản[1] ngồi tựa vào cửa sổ của gian nhà cắt thuốc. Ánh mặt trời ấm áp buổi xế chiều xuyên qua song cửa chiếu lên người nàng khiến nàng như một cô gái xinh đẹp huyền ảo bước ra từ bức họa cổ thời Tây Hán.
6 Chương 5: Đông đến cho trà thêm xanh ngắt Việc chuyển nhà đã được quyết định nên tiến hành rất nhanh. Người trong thôn cảm động vì Tiêu Phương thường tới chữa bệnh cho thuốc nên đều tới giúp, nhanh chóng chuyển hết tất cả dược liệu, trúc giản xuống núi.
7 Chương 6: Y phục như mây, dung mạo như hoa Tam tiểu thư Hạ Đông Trữ lên một chiếc kiệu màu trắng ở cửa ngách Hạ phụ rồi chậm rãi tiến về hướng lầu Phong Nhạc.
8 Chương 7: Vợ chồng gặp lại chẳng nhận ra “Tang Hoằng Dương?” Hàn Nhạn Thanh nhắc lại, cảm giác mồm miệng tê cứng lại. “Đúng rồi, con đã nghe nói về cái tên này rồi chứ.
9 Chương 8: Món ngon khay ngọc giá vạn tiền “Muội biết vị Hoàng công tử kia là ai không?” “Biết, Hán Vũ Đế chứ còn ai nữa. ” Hàn Nhạn Thanh ngả người nằm trên ghế, ngọ ngoạy ngón chân vẻ vô cùng biếng nhác.
10 Chương 9: Kiều Nhi sinh đôi rồng phượng Hàn Nhạn Thanh đi trong một vùng sương mù. “Đây là đâu vậy?”, nàng hỏi nhưng không có người trả lời, sương mù cũng dần tản đi.
11 Chương 10: Tướng quân khoác bào đến biên quan Biên cương nhiều biến động, gió thu lạnh Ngũ Nguyên. Vùng cao nguyên đất đỏ, lầu Mãn Phong mưa buồn. Vận trù định quân kế,, giải ngũ về Tuyết Sơn.
12 Chương 11: Gian khổ luyện binh đi Tái Bắc “Đó là tính toán của muội à?”, trên đường về đại viện, Liễu Duệ giả bộ lơ đãng hỏi. “Đương nhiên!” Hàn Nhạn Thanh nheo mắt, “Từ xưa tới nay, nơi có nhiều tin tức nhất, phức tạp nhất chính là thanh lâu.
13 Chương 12: Tháng ngày nhàn nhã chốn sơn lâm “Tỷ tỷ, tỷ và Liễu đại ca thật là lợi hại. ” Hàn Nhạn Thanh và Thân Hổ thúc ngựa rảo bước trên con đường cổ Cam Lũng.
14 Mùa đông năm Nguyên Sóc thứ tư. “Nhạn muội, thấy thư như gặp mặt. Mùa đông năm nay, quân Khâu Trạch kỵ đã được huấn luyện đến mức khiến huynh hài lòng.
15 Chương 13: Lầu Mãn Phong sắp nổi bão giông Nếu có ai tới thành Ngũ Nguyên hỏi thanh lâu nào tốt nhất thì cả mười người đều nói như một rằng đó chính là lầu Mãn Phong.
16 Chương 14: Ngóng về Trường An núi non trùng điệp Hàn Nhạn Thanh đi xuống địa lao, ánh sáng dần nhạt đi, cây đuốc sáng lòa khiến nàng có ảo giác rằng dường như đang không phải là ban ngày mà là đêm tối.
17 Sau khi gia nhập phường may Tạp Môn, Hạ Đông Trữ nghe theo ý Hàn Nhạn Thanh mở một cửa hông tại viện Đan Tâm mà hai mẹ con nàng ta ở để khi ra vào không phải giáp mặt với những người khác trong Hạ phủ.
18 Chương 15: Nam nhi thà chết trong chiến trận “Nam nhi thà chết trong chiến trận, cần chi uất ức dựng Trường Thành!”[1] [1] Câu thơ trong bài Ẩm mã Trường Thành quật hành (Cho ngựa uống nước trong hào Trường Thành) của Trần Lâm thời Đông Hán.
19 Chương 16: Hai con chưa nguôi nhớ Trường An Cuối năm Nguyên Sóc thứ năm. Sau khi giành được thắng lợi hoàn toàn trong trận chiến Mạc Nam, Vệ Thanh dẫn quân trở về, tiền quan và hậu quan hợp lại trên thảo nguyên bao vây tiêu diệt tàn quân Lộ Thiền Nhượng của Hữu Hiền vương.
20 Chương 17: Cầu y tìm thuốc phải làm thế nào Năm xưa Trần quận chúa, danh chấn khắp Trường An Hôm nay là Tử Dạ, tay vàng cứu bệnh nhân Cung Vị Ương truyền ý, vua vời làm thái y Hận sâu chẳng muốn gặp, việc chấn động kinh kỳ Vua buồn vì lâu lắm, chàng thiết bặt tin mừng Chỉ hát “Giai nhân khúc”, rồi mất hẳn hành tung Ruổi xe về phía trước, phía trước có tri âm Thành Tức Mặc nương náu, quê nhà chẳng ghé thăm Nữ nhi mà quyết đoán, hơn cả đấng mày râu Biết trước không thể tránh, mộng xưa khó cưỡng cầu (Thủ thi) Mai Ký Giang cho rằng với tính tình biếng nhác thế này của Hàn Nhạn Thanh thì Tử Dạ y quán chỉ có thể bán hương thơm, không thích hợp mang cái tên y quán.