101 Lưu Yêu cảm thấy rất ấm ức, cô bé là cháu gái trưởng của hoàng gia, được cưng chiều nhất ở cả hai cung Kiến Chương và Vị Ương, ngay cả đệ đệ ruột đôi khi cũng không được hoàng gia gia và hoàng tổ mẫu yêu thương bằng.
102 Năm Hiển Thủy đầu tiên, Thuận Hoa đã được mười một tuổi mụ, bắt đầu biết mộng mơ. Dù vẫn nhớ cha mẹ nhưng cô lại thích ở trong Trường Nhạc vắng lặng với ngoại tổ mẫu luôn điềm tĩnh.
103 Ngoại truyện 1: Lên tận trời xanh hay xuống suối vàng Trong điện Tín Hợp ở Thượng Lâm Uyển, nội thị bưng lên một chén thuốc đã được các ngự y cẩn trọng điều chế rồi cho người thử độc.
104 Ở đằng xa, Tiêu Mai cất tiếng gọi, “Nhạn Nhi. ” “Dạ. ” Nàng đáp lời và nhảy dựng lên, phát hiện ra mình không còn đau nữa. Nàng đi được vài bước thì quay đầu lại cười hỏi “Anh ở gần đây à?” Y cũng mỉm cười, “Không vội, sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau” Đúng vậy, chẳng lẽ không phải bánh xe vận mệnh đã bắt đầu chuyển động rồi sao? Nàng gật đầu, an tâm đi về phía mẹ.
105 Ngoại truyện 2: Lưu lang đã rời bỏ nơi Bồng Lai[1] [1] Núi Bồng Lai hay còn gọi là tiên đảo Bồng Lai, là một vùng đất truyền thuyết tìm thấy trong thần thoại Trung Quốc, và cũng xuất hiện trong cả truyền thuyết của Nhật Bản.
106 Cho nên, sinh nam không vui, sinh nữ không giận, ai không thấy Vệ Tử Phu bao trùm thiên hạ? Lức nàng mới nghe được bài hát đó thì đột nhiên bật cười. Những người đó chỉ thấy được bề ngoài rạng rỡ nhưng lại không thấy được bùn lầy bên dưới.