121 Dương Minh cảm thấy không khí trong phòng không được tốt, liền kéo Lam Lăng về phòng. “Dương Minh, em cảm thấy chuyện này rất kỳ quái”Vào phòng một hồi Lam Lăng nói.
122 Dương Minh không nghĩ vì tiền tài mà phản bội lại với Trương Tân, cho nên mới có câu nói, anh em nhưng phải rõ ràng. Để cho tương lại khỏi gặp những phiền phức không cần thiết.
123 “Lam Lăng, mau dậy đi hôm nay chúng ta phải ra sân bay đó!”. “Ra sân bay?” Lam Lăng mơ màng hỏi, mặc dù bình thường nàng dậy còn sớm hơn Dương Minh, nhưng bây giờ mới có 3h sáng à, trời vẫn còn tối: “Ngủ thêm một lát nữa được không?”“Được, đến lúc đó em đón máy bay khác nha, anh về trước!” Dương Minh cười nói.
124 “Ừ, nhớ rõ nhớ rõ, ta đến Đằng Trung để giải quyết việc riêng, không tiếp xúc với nhiều người lắm, cho nên rất có ấn tượng với con!” Lưu Duy Sơn cười nói: “Tiểu hỏa tử, con chạy đến Tùng Giang làm gì?”“Ha ha, con vốn là người Tùng Giang mà, con vừa thi đại học xong, chuẩn bị vào đại học Tùng Giang!” Dương Minh cười nói.
125 “Em gặp qua?” Dương Minh nghe xong có chút ngạc nhiên hỏi. “Cảm thấy nhìn quen mắt, nhưng mà không nghĩ ra” Lam Lăng lắc đầu, cười nhợt nhạt, khôi phục lại vẻ mặt cực kì đáng yêu: “Quên đi, không nghĩ đến nó nữa, gỡ nó xuống đi.
126 Khoan nói đến Lam Lăng, mà vấn đề của Tâm Cổ, dù không có, Trần Mộng Nghiên sẽ tiếp nhận Lam Lăng sao? Lam Lăng sẽ tiếp nhận Trần Mộng Nghiên sao? Phải chăng như tiểu thuyết trên mạng là sẽ có một cái đại đồng miên sao? Cùng làm một cái… ặc, rõ ràng là không được, ai lại chịu chia sẽ chồng mình với người khác!Sáng hôm sau, Dương Minh đi thăm Phương Thiên, mang cho lão một ít đặc sản Vân Nam, Dương Minh cảm thấy lão không con không cháu, lại bị vợ phản bội, vô cùng đáng thương.
127 “Anh. . . ” Lâm Chỉ Vận mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng nhớ lại những gì mình đã làm với nhau …cho nên không nói ra được, giọng nói cũng trở nên mất tự nhiên.
128 Trong nháy mắt, bóp tiền của Dương Minh đã có thêm hai ngàn đồng, hắn cũng thấy ngượng ngượng, mặc dù gần đây đã có quyết tâm làm giàu “chân chính”, nhưng mà trong khoảng thời gian này, toàn bộ tiền thu vào đều là do cướp đoạt mà ra.
129 Khuôn mặt này, Dương Minh thật sự quá quen thuộc, cho đến bây giờ kí ức vẫn như mới ngày hôm qua. Cô gái này rất đẹp, nhưng hai mắt của Dương Minh lại tóe ra tia lửa giận, khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh.
130 Dương Minh nhìn thấy người này cũng cảm thấy sửng sốt. Người phụ nữ nhìn thấy Dương Minh cũng có chút ngạc nhiên. Hai người đều ngạc nhiên là đối phương sao lại xuất hiện ở đây.
131 Sau khi túi đá được đặt xuống, Trương Giải Phóng tìm hai người công nhân phụ trách chà sát đống đá này. “Cháu tự mình chà có được không ạ” Dương Minh nco.
132 Sau đó nhặt lấy một cây sắt gần thùng rác, bẻ cong cái biển số của nó, che đi hai số 8 đằng sau, rồi vội vàng xoay người qua hướng khác bỏ đi. Dương Minh làm như vậy đơn giản là cho cha con Vương Chí Đào một chút phiền toái nhỏ.
133 “Nhanh … vào đi …”Lam Lăng thật sự không chịu nổi, nhỏ giọng năn nỉ. “Em không phải là muốn anh thu thập em sao?”Dương Minh cười đểu nói. Thật ra thì bản thân hắn cũng không nhịn được, bất quá vì muốn thu thập tiểu yêu tinh này, hắn phải cố gắng đè nén.
134 “Câm mồm, nghĩ bậy bạ cái gì vậy, tao đang ở nhà, vừa rồi ăn cơm, không để ý”Dương Minh mắng : “Tìm tao có việc gì?”“Ngày mai mày đến nhà tao, hai đứa đi báo danh, đừng có quên!”Trương Tân nhắc nhở.
135 Dương Minh như muốn điên lên! Trương Tân, thằng chó, mày làm vậy không phải là hại lão tử sao! Chu Giai Giai làm sao mà không nhận ra được Dương Minh chứ?Nhưng màn tiếp theo còn làm cho Dương Minh đổ mồ hôi nhiều hơn, khi Trương Tân hỏi tên thật của Chu Giai Giai, con ả còn phán rằng mình tên là Tô Nhã!!!Nhưng đáng tiếc là, Trương Tân không biết Tô Nhã, Dương Minh không hề nhắc đến, vì thế Trương Tân liền khen: Tên hay lắm!Ngay lúc đó, thái độ của Chu Giai Giai rõ ràng có sự thay đổi, nhiệt tình còn hơn trước kia.
136 Cho nên bây giờ, trong người Dương Minh có mấy chục vạn, so với đám sinh viên bây giờ đã là rất giàu. Khi đi học lái xe với Trương Tân, Dương Minh đã cố gắng không nghĩ đến Trần Mộng Nghiên nữa… Nửa tháng trôi qua, đã đến lúc công bố kết quả tuyển sinh.
137 Khi Trần Mộng Nghiên nghe được Dương Minh nói “Không phải như mày nghĩ …”Thì nàng, rốt cục đã thở phào một hơi!“Mộng Nghiên, bạn tìm mình …?”Dương Minh cảm thấy xấu hổ, tự nhiên lại để con gái đến tìm mình.
138 Bây giờ học sinh ai lại không có 20 đồng chứ, cho nên Vương Chí Đào trực tiếp đi thu tiền xe. Khi hắn đi đến chổ Dương Minh, nhìn thấy Trần Mộng Nghiên ngồi bên cạnh Dương Minh, quan hệ hai người tựa hồ như rất tốt, liền khẽ cau mày.
139 “?”Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đồng thời hoảng sợ, chẳng lẽ hai mắt của Trương Tân có thể nhìn ra phía sau? Chẳng lẽ trò nắm tay bị phát hiện??“Các người đừng có ra vẻ xa lạ với nhau như vậy được không? Không phải người ngoài mà, trời ạ!!!” Trương Tân cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, có cảm giác như là kỳ đà cản mũi : “ Nếu cần thì các người cứ xem tôi như là không khí cũng được!”Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đồng thời thở phào, liếc mắt nhìn nhau, cười ăn ý.
140 Dương Minh và Trần Mộng Nghiên nghe xong, trong lòng cảm thấy buồn cười, tên này quả thật là gió chiều nào ngã theo chiều đó. Trương Tân lái xe đến siêu thị Tùng Giang, đậu vào chổ giữ xe miễn phí.