81 "Muốn. . . "Trương Tân ý thức được vấn đề, vội vàng quay đầu đi, cấp cho Dương Minh một ánh mắt đầy ý nghĩa "Bảo trọng""Sao có thể chứ, hôm qua tôi mới mua máy tính, ngay cả webcam còn chưa gắn vào!" Dương Minh giả bộ nói.
82 Khi cảnh sát không ngừng điều tra vụ việc tại Thiên Thượng Nhân Gian, Vương Chí Đào rốt cục đã biết sợ, đem chuyện của mình nói cho phụ thân Vương Vận Long, cha già mắng hắn một trận!Nhưng dù sao cũng là con của lão, nhất định phải trông coi cẩn thận, vì vậy Vương Vận Long tìm một người phục vụ ở đó, bắt hắn đi tự thú, hơn nữa còn vận dụng mối quan hệ của mình để gây áp lực cho cảnh sát, ép buộc phải kết án nhanh.
83 So với Lý Đại Cương, cha mẹ đều là công nhân, bình thường không cũng dám tiêu xài hoang phí. Có vẻ như Lý Đại Cương đã dâng bữa trưa của mình vào đây.
84 “Tiểu Tào, mày nói khi nào thì người đó đến?”Kim Cương nhỏ giọng hỏi. “Đến liền, đến liền, chờ một chút!”Tiểu Tào cũng rất sốt ruột, hắn cũng sợ mọi chuyện sẽ đổ bể.
85 “Không có tiền cũng không sao!”Chu Bưu đến đây vì mục đích sợ Dương Minh không có tiền, chính hắn là một tay cho vay nặng lãi, vì thế lập tức tìm sinh ý “Anh chuyên cho mượn tiền, em có thể vay của anh! Được rồi, mượn chín trả mười một, thế nào?”Lúc Chu Bưu nói ra, hắn cảm giác được mình nói vẫn chưa đủ, dù sao cùng Phạm Cửu Long đến đây, chỉ là muốn hù dọa thằng học sinh này, cho hắn biết xã hội rất tàn nhẫn, nếu mượn tiền không trả, mày sẽ biết thế nào là cho vay nặng lãi! Nhưng dưới tình huống này, ngay cả Phạm Cửu Long cũng không dám lên tiếng, hắn sẽ báo cáo lại cho Đức ca, còn về phần Dương Minh có đồng ý hay không thì Chu Bưu hắn không quan tâm!“Em mượn tiền làm gì? Bữa đó em chỉ định đùa thôi!”Dương Minh cười lạnh nói.
86 “Đấu Địa Chủ”là trò chơi ba người, khi hắn đến đã có hai người đang chờ, người kia có nickname là “Đinh Đinh”. Trò chơi bắt đầu. Lượt đầu là do “nữ giáo viên dã man”gọi bài, Dương Minh và “Đinh Đinh”là nông dân.
87 Còn Trần A Phúc thì không nói nên lời, hắn không ngờ mọi chuyện lại diễn biến như vậy!Trương Tân đã giúp Dương Minh lật bàn lên, rồi thu nhặt mọi thứ.
88 “Học sinh?”Hiệu trưởng Lý sửng sốt : “Xảy ra chuyện gì? Lão Kim, từ từ nói, đừng kích động!”“Sao tôi không thể kích động cho được! Thật là tức muốn chết!”Kim Hỉ Sâm nói : “Tôi làm chủ nhiệm nhiều năm như vậy còn chưa thấy thằng học sinh nào vô pháp vô thiên như vậy!”“Rốt cuộc là như thế nào? Lão Kim, học sinh đó làm gì?”Hiệu trưởng Lý hỏi.
89 “Trần A Phúc, em không nên nói dối trắng trợn như vậy! Nói đi, có phải Dương Minh đã hứa hẹn gì với em không?”Kim Hỉ Sâm không cam lòng lớn tiếng quát mắng.
90 “Đáng ghét!”Trần Mộng Nghiên lập tức đỏ mặt :”Biết rồi còn hỏi!”“Hehe, ý của bạn là thẩm du à?”Dương Minh biết, giữa hai người đang yêu nhau thì những đề tài mập mờ kia không bị cấm kỵ! Đây là do Trương Tân nói với hắn, mà Dương Minh cũng cho là vậy.
91 “A. . . vẫn còn đau” Dương Minh vẻ mặt đau khổ nói: “Có lẽ sau này hoàn toàn phải cách xa máy bay”“Ai, Dương Minh, đây bây giờ là lúc nào mà cậu còn nói đàu được” Trần Mộng Nghiên vội la lên: “Vậy chúng ta đừng đi siêu thị nữa, nhanh đến bệnh viện đi”“Không cần, chờ lát nữa nhìn xem rồi nói” Dương Minh lắc đầu nói: “Nhanh đi mua các thứ đi, mình không có việc gì, có lẽ ngày mai là xong”“Thật sự không có việc gì chứ?” Trần Mộng Nghiên vẫn còn có chút lo lắng nói.
92 “Ừm ừm” Kim Cương đáp lời, hắn không muốn nói nhiều với Dương Minh. “Lại đến làm phiền?” Dương Minh trêu chọc nói. “Mẹ nó. . . ” Kim Cương cố nén cơn tức giận.
93 Trương Tân thấy Dương Minh và Trần Mộng Nghiên nhỏ giọng nói nói với nhau, không khỏi cười nói: “Ha ha. Hai người tâm sự gì thế, nói giỏ giọng như vậy.
94 “Được chưa?” Trần Mộng Nghiên khẩn trương nhìn xung quanh, thấy không có bất cứ ai chú ý đến bên này. Dương Minh cởi quần, khẽ tụt xuống dưới, bảo bối của Dương Minh vừa lúc lộ đầu ra.
95 “Chúng ta sao? Dương Minh, mình đã nói với bạn chỉ lần này mà thôi, không thể vi phạm” Trần Mộng Nghiên nói: “Hôm nay là do tình huống đặc biệt”“A. ,,,” Dương Minh vốn nghĩ rằng các cô gái có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba, không nghĩ tới Trần Mộng Nghiên lại trả lời kiên quyết như vậy.
96 “A?” Trần Mộng Nghiên không nghĩ đến mẹ lại hỏi cái này: “Con lúc đó ngủ ngật, không xem mấy”Đúng. Trần Mẫu đột nhiên có phản ứng. nhất định là lúc chiều khi xem phim, con gái và một cậu học sinh làm cái gì đó.
97 “Cái này. . . ” Vương Chí Đào sửng sốt, không nghĩ đến ở tình huống này mà Trần Mộng Nghiên còn có thể giữ được tỉnh táo. Hắn còn tưởng rằng Trần Mộng Nghiên nhnaj được sẽ giận dữ.
98 Dương Minh đang tức giận mà không có chỗ phát, lúc này có một người đến cho mình phát tiết, sao có thể buông tha chứ. Kim Cương vốn là một giáo viên thể dục dù thế nào cũng có thể đánh lại Dương Minh vài cái.
99 “Anh sao biết được?” Trần Phụ lắc đầu: “Buổi sáng lúc đi học rất tốt, sao lúc về lại trở nên như vậy?”“Anh hỏi em, ông Trần, anh là cảnh sát, anh còn hỏi em?” Trần Mẫu oán giận nói.
100 “Ai, bố, bố hỏi nhiều như vậy làm gì. Bố đã nói giúp con mà” Trần Mộng Nghiên làm nũng nói. “Giúp nhất định sẽ giúp. Nhưng nếu con coi bố là bạn, có thể tiết lộ tiết lộ một chút, bức ảnh này là như thế nào?” Trần Phụ tiếp tục giả vờ.