61 Dương Minh lên xe, trạm này chỉ có một mình hắn lên, "Ba" một tiếng của đóng lại. "Đừng đưa tiền chẵn, đưa tiền lẻ cho tôi. " Một người con trai nói với Dương Minh.
62 "Bạn nói cũng đúng" Trần Mộng Nghiên gật đầu, cũng cùng xem với Dương Minh vài cuốn:"Ồ? Bạn xem tác giả này tên hay đó, gọi là 'Ngư Nhân Nhi Đại'. Ông ta tại sao lại gọi là 'Ngư Nhân' hoặc là 'Ngư Nhân Nhi Đại' chứ""Ai biết được, mình còn nhìn thấy 'Hồ Thuyết Bát Đạo Ngư' cơ.
63 Lưu manh? Trong đầu Dương Minh còn hiện lên hình ảnh chiếc quần lót gợi cảm bằng tơ tằm màu đen kia, đột nhiên nghe người phụ nự này kêu lên mới ý thức được là đang nói mình.
64 Dương Minh không chú ý đến chính là người thiếu phụ mình gặp trong hiệu sách lúc nãy cũng lên xe. Chỉ là hai người không ai thấy ai mà thôi. Người đẹp đi xe bus luôn làm cho mọi người chú ý.
65 "Không cười, không cười" Dương Minh vội vàng thu lại nụ cười, ra vẻ nghiêm túc nói:"Ai bảo chị ta ngủ trên xe, chỉ có thể tự nhận mình đen đủi""Như vậy sao được.
66 “Chị gái, chị nhìn xem có mất gì không?” Trần Mộng Nghiên thấy Tiểu Tình đã tỉnh lại, vội vàng mở miệng hỏi. “Không…không mất gì đâu” Tiểu Tình vừa nãy cũng đã kiểm tra túi của mình, chỉ bị cắt đứt một lỗ nhỏ.
67 Ðến giữa trưa đưa Trần Mộng Nghiên về, rồi Dương Minh đi đến trạm xe bus. . Chỉ chốc lát, xe bus số 114 đã chạy đến. Ở đây có rất nhiều xe bus chạy qua, chỉ là xe số 114 này đến trước mà thôi.
68 “Thằng này nhất định là chép bài, nên bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra ngoài nói chuyện” Chờ cho Dương Minh đi ra ngoài, một thằng trong lớp lên tiếng nói trước.
69 “Chuyện là như thế này. Trước kỳ thi em đã làm mấy bộ đề năm trước. Kết quả khi thi, em phát hiện kỳ thi năm nay lại rất giống như đề thi năm trước nên làm rất dễ dàng”Dương Minh cũng không biết các môn khác có giống như môn toán là có đề tương tư năm trước hay không.
70 “Em có thế đi được chưa ạ?” Dương Minh không muốn ở lại quá lâu trong văn phòng. Một đám giáo viên vây quanh mình, cảm giác cứ là lạ sao ấy. Nếu chỉ có Triệu Oánh thì lại khác.
71 Trong lúc Dương Minh còn đang hứng thú, thì nghe đằng Xa truyền lại tiếng bước chân đi đến chỗ mình. Ðừng nói rình coi bị phát hiện chứ! Dương Minh vội vàng vọt đến toilet đối diện.
72 “Hai mươi hai đồng, có cần in hóa đơn không?” Tài Xế hỏi. “Không cần, hai mươi hai đồng sao?”Triệu Oánh đang muốn lấy tiền, thì Kim Cương đã đưa tờ năm mươi đồng ra.
73 “Ðược rồi, cô Triệu, cô cứ ăn mấy món thanh đạm đi, để em và thầy Kim ăn đồ biển!”Dương Minh cười cười phụ họa theo. Kim Cương nghe Dương Minh nói thể, tâm lý đã ổn định lại, vừa rồi khi gọi đồ ăn toàn những món đắt tiền, hắn sợ Dương Minh không trả nổi lại lên tiếng thì sẽ rất mất mặt.
74 “Triệu Oánh, hình như lúc trước tôi mua cho cô hơi nhiều! Bất quá nói thật, hồng nhạt không đẹp bằng màu vàng!”Kim Cương cười ha ha nói, hắn còn cho rằng đó chỉ là những món đồ chơi.
75 “Hello, Tiểu Tào phải không? Tôi là Kim Cương đây!”“Kim Cương hả? Có việc gì vậy?” Bên kia, Tiểu Tào kêu gào lên, hiển nhiên là đang ở trong sàn nhảy hoặc những nơi đại loại như thế.
76 “Chị Oánh, sao chị đánh hắn vậy?” Dương Minh làm bộ không biết gi, kỳ quái hỏi. “Chị…“ Triệu Oánh thật sự không biết nên giải thích thế nào với Dương Minh.
77 Phải biết rằng, trước kia Dương Minh đi thi về, dù kết quả kém đến mức nào cũng không làm thay đổi sắc mặt của hắn, bởi vì hắn thật sự đã cố gắng hết sức! Bởi vì chỉ có hy vọng, rồi mới bị thất vọng, làm cho Dương Minh không vui! Cho nên, dù Dương Minh thi không tốt, Dương Phụ cũng đã rất vui mừng.
78 Tiền taxi của Dương Minh là 12 đồng, nhưng Tôn Côn chỉ lấy 10 đồng. Dương Minh không đồng ý việc này, bởi vì 2 đồng này đối với những người dân lao động cũng đã là một món tiền rất lớn.
79 Thậm chí còn có vài môn phái cố y tu luyên năng lực này, bọn họ đem kỹ năng “nhìn Thấu” Xưng là “Thiên nhãn”rồi phóng đại ra thành có thể nhìn thấu Thiên cơ, khuy phá luân hồi!Đương nhiên, mấy cái này đều là dã sử hoặc là truyền thuyết, còn trong Xã hội hiện đại này thì chẳng có người nào có được năng lực đó, nói cách khác, Dương Minh chính là X-men.
80 Dương Minh vừa nghe Xong, bừng tỉnh hỏi: “Là Vương Chí Ðào sao?”“Đợt một lát rồi nói!” Trần Phi nói Xong cúp điện thoại. Nửa giờ sau, Dương Minh đứng trước khu nhà ở nhìn thấy Xe của Trần Phi liền chạy lại, Trần Phi hỏi: “Ăn sáng chưa?”“Dạ chưa, con vừa mới rời giường!” Dương Minh ngượng ngùng nói.