101 Còn Dương Minh, làm sao mà không nghĩ đến Trần Mộng Nghiên, chỉ là hắn nghĩ rằng, Trần Mộng Nghiên lại tin tưởng lời của Vương Chí Đào mà không thèm tin hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy không vui! Người đàn bà của mình mà lại đi tin tưởng người khác, quả thật rất mất mặt!Cứ như vậy, hai bên cứ tiếp tục hiểu lầm nhau, và cũng đang chờ đối phương gọi điện…Bên phía Trần Phi cũng không có động tĩnh gì, nhưng với những thứ này cũng đủ để gọi Vương Chí Đào đến hỗ trợ điều tra!Vì vậy, ngay trước ngày thi một ngày, đáng thương cho bạn học Vương Chí Đào, bị Hạ Tuyết, một cảnh sát trẻ tuổi ghét ác như cừu còng đầu đến sở cảnh sát thẩm vấn!Vương Chí Đào sống chết cũng không thừa nhận mình có tham gia vào vụ việc của Dương Minh, bất quá hắn cũng có thừa nhận, bản thân nói dối, cái ảnh kia không phải lấy từ một trang web nào cả, mà là lấy từ trong tay người phục vụ đã nhận tội kia!Nhưng mà, nói dối cuối cùng cũng không phải là một tội dạnh sao! Hỏi một đêm, cũng không ra tin tức gì hữu dụng, cha của Vương Chí Đào lợi dụng quan hệ gây sức ép lên cấp trên của Trần Phi buộc họ thả người.
102 “Vương Lão Cát? Tốt a, hai ngày nay tao sắp thành cục than rồi!”Dương Minh cầm lấy, cũng không khách khí, mở chai ra uống. “Mày thì thành than nổi gì, tình trường đắc ý, thi cử cũng như thế!”Trương Tân đặt mông xuống ngồi bên cạnh.
103 “Ba, con cũng có để dành một chút tiền, tiền thưởng làm chuyện nghĩa dũng lần trước còn chưa xài đến!”Bây giờ hắn cũng có hai vạn đồng, xem ra cũng có tiền dằn túi.
104 “Ông chủ Trương, lâu rồi không gặp!”Đối phương thân thiết nắm lấy tay của Trương Giải Phóng. “Ông chủ Ngô, lại vừa đổi xe a, xem ra năm nay kiếm không ít tiền!”Trương Giải Phóng cười nói.
105 Vào thập niên 70, quốc gia công bố chính sách đối ngoại, ngọc thạch mao Đằng Trùng : Khi sự phồn vinh phát triển, trong vài thập niên trở lại đây, Đằng Trùng nổi lên nhờ có tác dụng giao dịch cùng lượng phỉ thúy tập trung rất lớn, đó là thời kỳ hoàng kim của phỉ thúy ở Đằng Trùng.
106 “Cái này tôi biết, nói giá đi!”“3000, còn rất trẻ!”Quản lý nhỏ giọng nói. “Trẻ? Không có chuyện gì chứ?”Trương Tân hoài nghi nói. “Nàng ta tự đến đây, lấy của tôi 2000, tôi tăng thêm 1000 là rất hợp lý rồi!”Quản lý giải thích.
107 Trong lòng Dương Minh quả thật rất mâu thuẫn, tiềm thức thì nói chạy, chạy cho nhanh, lấy nữa cô gái mà tỉnh lại thì hỏng bét, nhưng lại có một giọng nói khác vang lên : Nàng ta đã là người đàn bà của mày, sao mày có thể nhẫn tâm vứt nàng ở đây? Nếu muốn trở thành một người thành công mà ngay cả đàn bà của mình cũng không bảo vệ được, thì đấu với Vương Chí Đào cái rắm!!!Quên đi, mình không phải là người địa phương, mang nàng trở về thì không có khả năng, nhiều nhất là lấy lý động tâm, để cho nàng về sau đừng làm những chuyện như vậy nữa.
108 “Em nói cái gì? Trong anh có tâm cổ của em? Em muốn hại anh?”Dương Minh có chút phẫn nộ nhìn người con gái bên cạnh. Muốn nắm giữ người đàn ông của mình cũng không cần dùng cách này chứ! Mặc dù hồi trước cũng đã coi mấy cuốn tiểu thuyết trên mạng viết về vấn đề này, Dương Minh cảm giác được nếu mình làm chuyện có lỗi chắc chắn sẽ bị trừng phạt, nhưng hình như chuyện của mình không giống như thế.
109 Hai người kia dẫn thêm một cô gái về, hơn nữa nhìn bộ dáng của Lam Lăng quả thật còn rất nhỏ, làm cho tài xế taxi không ngừng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn bọn họ.
110 Trương Giải Phóng nhìn thấy con mình cười như một kẻ trộm, vội vàng cười nói : “Tốt, tốt lắm”“Thời tiết nơi này không nóng không lạnh, sợ mọi người không thích ứng được!”Ngô Phát Tài nói : “Xem khí sắc của ông rất tốt a! Thế nào, tối nay chúng ta tìm một nơi nào đó vui vẻ không?”“Ách … khụ khụ, có con nít ở đây, đừng nói lung tung!”Trương Giải Phóng sợ đến giật mình.
111 “Ồ, cái này đều là do người khác chọn, gần như không có gì tốt cuối cùng bán đồng giá cho mấy hàng thủ công trong chợ đêm. Cả đống đá này có thể bán được hơn trăm đồng” Ngô Phát Tài nói.
112 “Gì vậy?” Lam Lăng kỳ quái cầm hai thứ đó lên tay, nghiên cứu. Dương Minh nhìn thoáng qua không khỏi toát mồ hôi. Thì ra là hai cái. . . . Mẹ nó, Dương Minh lập tức nhớ lại ánh mắt của nhân viên phục vụ, có lẽ là do người kia sợ rằng một cái không đủ dùng.
113 “Như vậy sim Thần Châu đi, không phải đăng ký, không phải trả phí ngày, khuyến mại lớn” Nhân viên bán hàng giới thiệu: “Gọi điện thoại hai xu, nhận điện miễn ph픓Được, sim này đi” Dương Minh gật đầu, cảm thấy cũng có lãi.
114 Năm 1988 xuất bản lần thứ nhất. Năm 1997 tái bản lần hai. Năm 2007 tái bản lần ba mươi sáu. Quyển sách này không ngờ lại còn nhiều tuổi hơn mình. Dương Minh sinh ra năm 1990, quyển sách này hơn Dương Minh hai tuổi.
115 Lam Lăng lắc đầu: “Em nghĩ đến bà ngoại, nghĩ đến mẹ”“Bà ngoại em?” Dương Minh biết mẹ Lam Lăng đã chết, nhưng bà ngoại của cô ấy vẫn còn sống. “Không biết đã đi đâu.
116 Dương Minh không để ý đến hắn, cùng Lam Lăng về phòng. Hai người sau khi đóng cửa phòng lại, liền nằm lên giường. Dương Minh và Lam Lăng đều đã mệt. Lam Lăng vốn muốn làm chuyện đó nhưng đúng là không còn sức, vì vậy hai người ôm nhau mà ngủ.
117 “Sao ạ. Lưu Duy Sơn này rất nổi tiếng sao chú?” Dương Minh không phải người trong nghề, hiển nhiên không nghe nói qua. “Đương nhiên. Lưu Duy Sơn là đại sư điêu khắc ngọc.
118 “Khẳng định là của tao” Trương Tân chỉ vào viên ngọc mà mình đã mở ra: “Từ thể tích thì viên của tao đã lớn gấp đôi của mày”“Không thể nói như vậy, nếu như là phỉ thủy thì chỉ nhỏ như vậy cũng đáng giá trăm vạn” Trương Giải Phóng khoát tay: “Một lạng vàng và hai lạng bạc, con nói cái nào đáng giá hơn? Đạo lý là như vậy”“Sao có thể mở ra được phỉ thúy chứ” Trương Tân có chút khinh thường.
119 “Thực ra chú Trương cũng đã nói. Chọn đá phần lớn hoàn toàn dựa vào cảm giác và kinh nghiệm nghề nghiệp. Ngọc tốt và ngọc xấu từ bề ngoài căn bản không thể nào phân biệt được.
120 “Lão đại, mày làm tao sợ quá. Xe của tao” Trương Tân lại càng hoảng sợ. “Tự làm tự chịu. Chú Trương đã nói là quên không tắt TV. Mày còn không cho chú ấy mặt mũi sao” Dương Minh thở dài nói: “Cho chú ấy một bậc thang có phải xong rồi không”“Tao lúc ấy đúng là nghĩ muốn được nhiều thêm chút.