1 Lúc này, Dương Minh vừa mới vứt cặp sách vào chỗ ngồi, đang chuẩn bị chuồn ra ngoài đánh bóng bàn một lát, nhưng còn chưa đi tới cửa phòng đã nghe một âm thanh rất lạnh lùng nhưng rất ngọt ngào quát lên phía sau hắn, Dương Minh giật mình sau lưng nhất thời cảm thấy lạnh giá.
2 Thực ra hắn cũng không phải không muốn học, nhưng trình độ của mình ra sao, trong lòng hắn hiểu rất rõ, chậm quá nhiều, căn bản không thể nào kịp nữa.
3 “Người trẻ tuổi, tôi và cậu không oán không thù, tôi bán thứ của tôi, cậu đi đường của cậu, chúng ta không xen vào chuyện của nhau, cậu vì sao lại muốn tìm lão già này gây phiền toái chứ?” Ông già thở dài nói.
4 “Yên tâm, lão có sẵn kính mắt, đây chính là loại kính mắt tiên tiến nhất thế giới. . . ” Ông già líu lo một lúc lâu, làm Dương Minh nghe thấy nhức hết cả đầu, cuối cùng ông già này nói: “Lão vốn có ý định tặng nó cho người có duyên, lão thấy người trẻ tuổi cũng là một cậu bé có tính cách tốt, sẽ không làm chuyện gì xấu, cho nên tặng nó cho cậu”.
5 “Đúng thế, còn chưa học. . . ”Đám học sinh bên dưới bắt đầu oán giận, đám học sinh này quan hệ với giáo viên toán học mới tốt nghiệp không lua cũng không tệ, cho nên mới dám ở trước lớp lên tiếng bất mãn.
6 Dương Minh tưởng mình hoa mắt, đang định giơ tay lên dụi mắt thì lại nghĩ đến mình đang đeo kính áp tròng, không thể tùy ý dụi mắt. Đây là chuyện gì? Dương Minh nhìn chằm chằm vào những chữ viết rõ ràng trên bài thi, ngay cả một điểm lỡ bút cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
7 Lập tức Dương Minh nghĩ đến, lúc thi đại học có thể nhìn thấy bài làm của người khác sao? Cho dù mình thấy xa đến đâu, không có ai phối hợp cũng là không được.
8 “Nhìn mày không được sao? Mày có ý kiến gì sao?” Dương Minh thấy thằng này hét lên với mình, lập tức đáp trả hắn một câu. Dương Minh có năng lực nhìn từ xa nhưng thằng này lại không có, Dương Minh thấy được hắn, nhưng hắn lại không thấy rõ Dương Minh, đến khi đến gần hắn mới phát hiện người trước mặt là Dương Minh, trong lòng lập tức cảm thấy sợ hãi, vẻ mặt nịnh hót: “Dương ca, là Dương ca, không có việc gì, Dương ca cứ việc nhìn, em không có ý kiến”.
9 “Hắc hắc” Dương Minh bĩu môi cười lạnh. “Em cười cái gì, tôi nói em không nghe thấy sao” Triệu Oánh không nghĩ tới Dương Minh nghe thấy tìm cha mẹ vẫn còn cười được, đây chính là lúc mình mới vào nghề, một ít người đi trước dạy cho mình một đòn sát thủ đối phó với học sinh cá biệt, nhưng phương pháp này mình dùng lần đầu tiên đã không có hiệu quả.
10 “A? Mình?” Trầm Mộng Nghiên cũng cảm thấy buồn bực, mình như thế nào cứ suốt ngày dây dưa với hắn, nhưng nghĩ một chút lại nói, ”Mình là lớp phó học tập, cả lớp chỉ có mỗi bạn suốt ngày trốn tiết, mình đương nhiên phải để ý đến bạn”.
11 “Chết đi, tao quyết định nỗ lực học tập” Dương Minh cười mắng. “Mày? Học?” Trương Tân há hốc mồm, “Tao không có nghe lầm đó chứ? Mày từ lớp 10 đến giờ, nghe giảng bài cũng có thể đếm ra, mày bây giờ muốn học?”“Ha ha, đúng, vì không phụ ý tốt của người nào đó, tao tự nhiên cần phải dụng tâm học tập” Dương Minh cố ý nói lớn, ”Hơn nữa, nếu như gặp phải vấn đề, có người nào đó còn đáp ứng sẽ giúp tao mà”.
12 “Ai!” Người đàn ông hỏi. “Em là học sinh của cô Triệu” Dương Minh nói. “Cô Triệu không có ở đây, em về đi” Người đàn ông không kiên nhẫn nói. Con mẹ mày, mày nghĩ đang lừa ai đó? Dương Minh không cần biết hắn có đồng ý hay không, đẩy cửa bước vào trong phòng.
13 Bệnh liệt dương? Triệu Oánh nghe thấy từ đó, mặt càng đỏ hơn, giống như một quả táo chín mọng, đây là học sinh gì chứ, sao điều này cũng có thể nói chứ.
14 “Nhà của chị cũng không xa, ngay phía trước, trường học có tập thể cho giáo viên, bên trong có vài căn hộ đơn giản, cho giáo viên trẻ tuổi không có nhà ở lại” Triệu Oánh nói.
15 Thằng số hai đột nhiên nhảy tại chổ, cụng cụng hai đầu nắm tay, làm ra bộ dáng của tuyển thủ quyền anh. Nhìn động tác của hắn, rất có chuẩn mực, giống như một tuyển thủ chuyên nghiệp.
16 Thật ra thì… Dương Minh quả thật rất mắc, vốn định giải quyết bên ngoài, nhưng lại ngại Triệu Oánh bên cạnh, nên ráng nhịn. Mở cửa toilet ra, Dương Minh cũng không chú ý nhiều, nhanh chóng cởi quần, móc tiểu Dương Minh ra.
17 Dương Minh nhìn thấy Triệu Oánh đi vào toilet, lát sau, một người đẹp chỉ mặc quần lót và áo ngực đi ra. Cái “meo meo” và “thí thí” có thể là số một, bất quá nhìn rất cân xứng.
18 “Kim Cương? Vì sao?” Dương Minh làm ra vẻ nghi ngờ hỏi. Nhưng trong lòng lại phỏng đoán, chẳng lẽ Triệu Oánh đã nhìn ra vấn đề đằng sau chuyện tối nay?“Không có gì, chị cũng chỉ đoán thôi.
19 Trần Mộng Nghiên vốn là người lương thiện, hơn nữa mấy ngày nay thấy Dương Minh có lòng muốn học, trong lòng nàng cũng vì hắn cao hứng. Nghe được những lời hắn nói, rồi nghĩ đến bộ dáng ghen tuông của Vương Chí Đào, rồi còn làm ra vẻ muốn giảng sai theo như lời Dương Minh nói.
20 “Tao cũng chưa thây qua. Thiếu gia nhà tao đã chụp ảnh của hắn rồi gửi cho tao! Lát nữa để tao đi xem trước, khi tao ra hiệu, bọn mày hãy chạy đến!” A Bưu tiện tay lấy kính mát đeo lên.