21 Vương Chí Đào bị hắn vỗ đến nhe răng há mồm, nếu là bình thường khẳng định sẽ phát tiết, nhưng lúc này hắn chỉ mong làm cho Dương Minh nhanh chóng ra khỏi trường, không muốn gặp phiền phức thêm nữa, vì vậy không thể làm ra vẻ mặt “Mình rất cao hứng”, miệng cười khổ nói: “Không khách khí”Dương Minh cười ha hả, xoay người đi ra khỏi phòng học.
22 Dương Minh đang muốn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Vương Chí Đào đang đi về phía mình. Bây giờ thằng này nhất định đã biết chuyện lúc trưa đã lộ, không biết nó bây giờ đi tới làm muốn làm gì? Dương Minh nhíu mày, nói về đánh nhau thì hắn không sợ Vương Chí Đào.
23 “Không nói gì, cậu ta muốn mời mình ăn cơm” Dương Minh đáp. “Cậu ta? Mời bạn?” Trần Mộng Nghiên không thể tin nhìn Dương Minh một cái, lập tức nói: “Đừng nói khoác, rốt cuộc nói gì? Mau nói cho người ta biết”“.
24 “Chúng ta không phải”"Chúng ta không phải. "Hai người gần như cùng đồng thanh lắc đầu giải thích. “Tôi hiểu, tôi hiểu” Ông chủ cửa hàng ra vẻ “Tôi rất hiểu, không cần giải thích” tự cho là hiểu được sự ngượng ngùng của đôi trai gái, mập mờ nói.
25 Dương Minh đã đánh gã một thằng, giờ phút này trong lòng đã nắm chắc mười phần, cũng không e ngại, nhìn thằng này một cái nói: “Bọn mày trước hết không nói quy củ, vốn bọn mày có thể cầm tiền rời đi, chúng ta từ nay về sau không xâm phạm gì nhau, nhưng là bọn mày ép tao phải ra tay”“Thằng chó, lớn lối nhỉ, vậy ông mày sẽ chơi với mày” Thằng này rất nhanh đá một đá.
26 “Chị, chị hiểu lầm gì, chị không phải lo lắng cho em sao” Triệu Oánh bị nói trúng tim đen, mặt đỏ hồng lên, may là có bóng đêm che dấu, nếu không càng xấu hổ thêm.
27 “Hai mắt người ta đều không muốn mở ra nè…” Vương Tiếu Yên vẫn chậm như rùa đi vào trong. “Tiếu Yên, sao em lại không mặc quần áo thế” Triệu Oánh gấp đến độ muốn dậm chân.
28 Lâm Chỉ Vận thấy Dương Minh do dự biết hắn đã động tâm. Nàng trước kia cũng chưa bao giờ làm chuyện này, hôm nay là lần đầu. Mặc dù là bị ép nhưng là có cô gái nào lại muốn lần đầu tiên của mình lại cho một ông già đáng ghét chứ.
29 “Mày còn dám nói dối? Thực sự tức chết tao, vậy mặt mày làm sao thế kia?” Dương Phụ kích động hét lên: “Mày làm sai không quan trọng, hiểu được nhận sai là tốt.
30 “Dương Minh”“Giới tính?”Dương Minh cảm thấy buồn cười. Cách thẩm vấn này bao năm vẫn như vậy, giống hệt như mình thấy trên TV. Lại còn hỏi giới tính của mình, điều này không phải là thừa sao.
31 “ Lúc ấy tôi đã cảm thấy không đúng, nếu không nằm ngoài suy đoán, người này chắc chắn có vấn đề !” Trần Phi liếc nhìn Dương Minh rồi nói : “ Do vừa rồi có người nhắc nhở, nếu không tôi chắc sẽ ăn tết sớm trong thời gian này ““ Hừ !” Hạ Tuyết khinh thường hừ lạnh, nàng không cho rằng một học sinh trung học lại có năng lực gì.
32 Nhưng trong tâm Dương Minh quả thật bị đả kích trầm trọng, cái này là giết người ! Rất khác so với những lần ẩu đả. Mặc dù theo lý mà nói, kẻ mà Dương Minh giết là không tên giết người không gớm tay, nếu không giết hắn, thì hắn lại gây ra biết bao vụ thảm sát, làm ra những việc thương thiên hại lý.
33 Dương Minh ra mở một tài khoảng ngân hàng, đem tất cả tiền thưởng gửi vào, dù sao bây giờ hắn cũng không cần dùng. Chỉ có việc Dương Minh thấy kì quái là, tối hôm qua hắn vừa giết người xong, sáng sớm đã bị cảnh sát tìm đến ! Tốc độ phá án không phải quá nhanh sao ? Cho nên không khỏi thắc mắc mà đi hỏi Triệu Oánh, thì ra là, tối hôm qua sợ Dương Minh gặp chuyện không may, nên lúc Dương Minh và kẻ bắt cóc đấu với nhau, nàng đã gọi điện báo cảnh sát, đám cảnh sát mới lần theo đầu mối này tìm được nàng!Về phần hôm qua tại sao cảnh sát đến nhanh cũng bởi vì nguyên nhân này, không phải Dương Minh báo họ mới chạy đến, mà do Triệu Oánh đã báo trước rồi.
34 “ Xin hỏi tiên sinh, ngài đến dùng cơm sao ?” Người lễ tân đứng trước cửa nhìn Dương Minh một cách kì quái. Lúc này Dương Minh mặc một bộ đồng phục học sinh, nhưng lại đi một mình, khó trách tên lễ tân này có nghi vấn.
35 “ Yên tâm đi thiếu gia, cam đoan nhìn giống như Nguyên Hán thành phẩm !” Người đàn ông nói. “ Tốt rồi, A Bưu, lát nữa ông an bài cho phục vụ đem bill tính tiền đến, đừng làm cho hắn tính sai “ Vương Chí Đào gật đầu nói : “ Đúng rồi, chuyện kế tiếp sao rồi ?”“ Đã để cho các anh em ra ngoài xem xét !” Trương Bưu nói.
36 “ Đã xong rồi, người đã đưa đến, dùng thuốc mê, đang để trên phòng “ Trương Bưu nói. “ Có biết thân phận của nhỏ là gì không ? Mặc dù cha tôi tại Tùng Giang này cũng có chút danh tiếng, nhưng cũng đừng vì chuyện này mà bị bỏ tù “ Vương Chí Đào ngẫm lại, lo lắng nói.
37 “ Chúng tôi là cảnh sát ! Người bên trong, xin mời mở cửa để kiểm tra !” Ngoài cửa truyền vào tiếng gào. Dương Minh còn chưa kịp tỉnh táo thì chỉ nghe “ Rầm, ầm … “ Rồi cửa bị phá ra, vài người mặc cảnh phục tiến vào.
38 “ Cho hắn uống thuốc tỉnh rượu !” Trần Phi nói với người cảnh sát mang Dương Minh vào. Thật ra thì … Dương Minh đã tỉnh rồi, nhưng chỉ là không biết nên mở miệng thế nào.
39 “ Đội trưởng Trần, ông cũng đã nói, lúc đó tôi bị hạ xuân dược, làm tôi tưởng đang nằm mơ … “Dương Minh nghe Trần Phi nói mình đã cấu thành tội cưỡng gian, nhất thời mơ hồ ! Cưỡng gian là một trọng tội a, bèo lắm cũng phải bốc khoảng mười tám cuốn.
40 Lúc này, có một thằng ghé vào tai Báo ca thì thầm vài câu. Dương Minh nhận ra tên này, trong lúc bị thẩm vấn, có thấy qua hắn, hắn cướp bóc nên vào đây.