881 Bây giờ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, không muốn chọc thêm phiền toái nào cả, lỡ như Dương Minh lại đến chơi, vậy thì phiền toái sẽ rất to.
882 “Thiếu gia, có cần chúng tôi tìm người chỉnh hắn không?” Hai tên vệ sĩ nói lấy lòng, vừa rồi không giúp ích được gì, còn hại thiếu gia xém chút nữa đã bị người ta ném ra ngoài cưa sổ, cho nên hai người cảm thấy áy náy.
883 “Người nào vậy, thật là thiếu đạo đức!” Vương Mi cau mày mắng to một câu. Tuy rằng chiếc xe phía trước đã đi xa, nhưng mà Dương Minh lại có thể nhìn thây rõ ràng, đó là một chiếc Porche màu đỏ, trên xe có một nam một nữ, có vẻ rất là bố “náo”, khi xe đi qua, thằng lái xe còn dựng ngón giữa lên, chỉ là do xe bọn họ đi quá nhanh, cho nên Hoàng Nhạc Nhạc không nhìn thấy rõ mà thôi.
884 Ăn một chút tại nhà ăn gần đó, rồi trở về bãi giữ xe, nhưng mà hai người kia không biết đã rời đi đâu rồi, nhưng phỏng chừng là bọn họ không thể yên tĩnh được vài ngày đâu, có lẽ là sẽ lo lắng đến chết mất.
885 “Không phải chứ? Nhạc Nhạc, bạn uống thuốc kích thích hả?” Tiểu Hồ Tiên hỏi. “Chơi nữa không?” Dương Minh cũng không trả lời, mà hỏi ngược lại, Dương Minh muốn cho nàng biết khó mà lui, để sau đó hắn được tiếp tục coi TV.
886 Đi ra khỏi bãi đậu xe, cả bốn người đi đến hướng cổng chính, người vào đây cơ bản đều cầm theo thiệp mợi, ngẫu nhiên có vài người không có, thì cũng được người khác dẫn vào trong.
887 “Vậy, em là bạn trai của Nhạc Nhạc?” Hoàng Vinh Tiến tuy rằng là bạn của Dương Minh, hai người cũng rất hợp ý, nhưng mà chuyện này đề cập đến em gái của mình, Hoàng Vinh Tiến không thể không lo lắng, đây là hạnh phúc tương lai của em gái, vì thế ngữ khí nói chuyện bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
888 Đương nhiên, mặc dù còn cách rất xa, nhưng mà nội dung nói chuyện một chữ cũng không lọt khỏi mắt của Dương Minh. “Lão đại, mày và anh hai của Hoàng Nhạc Nhạc quen biết nhau thế nào?” Hoàng Vinh Tiến đi rồi, Trương Tân liền hỏi.
889 Tuy rằng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không có khả năng cứng rắn đến như vậy, cho nên đều thu tâm lại, tính toán lại mục đích đến buổi party này.
890 Sắc mặt của Hoàng Vinh Tiến khẽ biến, lập tức cười cười nói : “Khẳng Đào ca, sao anh lại nói như vậy, em thấy anh bình thường rất bận, vả lại tiệc rượu này là tiệc gia đình, nên không đưa thiệp mời cho anh.
891 Thật ra thì. . . bình hoa này chính là đồ giả, chỉ là được làm rất giống thật. Trương Khẳng Đào đã cầm bình hoa này đi tìm những chuyên gia giám định khác, tất cả đáp án đều hoặc là thật hoặc là rất mơ hồ.
892 “Không, không tỉ thí nữa!” Tên mập kiên định nói : “Tôi phục rồi! Anh rất lợi hại, có văn có võ, quả thật rất xứng với Hoàng Nhạc Nhạc!”Dương Minh nghe thằng mập nói xong, không khỏi bật cười nói : “Bản chất của anh không tệ lắm, về sau đừng giao tiếp nhiều với Lý Gia Lượng!”Tên mập lắc đầu nói : “Lý huynh tốt lắm, mọi người đều xem thường tôi, chỉ có anh ấy là chơi với tôi!”Dương Minh thở dài, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, vậy thì tùy hắn thôi.
893 Trên đoạn đường này không có một bóng cây, cho nên cũng chẳng có cảnh sát thông giao trực, nhưng mà giao thông trên đoạn đường này có vẻ chật chội, mà chiếc xe phía trước dừng ngay tại chổ quẹo phải không chịu đi khi mà đèn đã chuyển sang màu xanh rồi.
894 “Bắt, bắt cái mẹ mày!” Quá ca bây giờ mới phản ứng, quay đầu lại trừng mắt nói : “Còn không nhanh gọi Báo ca!” Sau đó, vội vàng quay đầu sang cung kính với bt : “Báo ca, em đi theo Ngưu ca, ở quán bar Địch Địch.
895 “Nước hoa, em thấy cái mùi này rất dễ chịu, nên mua” Dương Minh nói : “Ở đây cũng có bán, nhưng đây là tâm ý của em!”Đây là loại nước hoa mà Hoàng Nhạc Nhạc thích dùng, Dương Minh cũng thích mùi này, cho nên lập tức mua mười chai, tính tặng cho những người con gái hắn quen biết, vừa rồi lúc đến nhà của bác đã tiện tay bỏ vào túi một chai để làm quà cho Dương Lệ.
896 “Thả đi?” Dương Minh nghe xong, hỏi. “Ừ, thả đi, nhưng mà tôi cũng đã gọi điện qua tờ báo Tùng Giang Đô Thị, khiển trách về thằng nhãi này, phòng chừng về sau hắn chắc chắn là bị đuổi rồi” Bạo Tam Lập nói.
897 Bảo vệ của công ty đều nhận ra Dương Minh, thấy Dương Minh liền vội vã đến chào hỏi, Dương Minh liền khoát tay nhỏ giọng hỏi : “Lâm phó tổng còn ở công ty không?”“Dạ còn.
898 “Được rồi, La Mã không phải một ngày là xây xong, dục tốc bất đạt” Dương Minh cười nói: “Chuyện gì cũng phải theo trình tự, có ai như em không, ngày nào cũng vất vả như vậy”“nhưng em là sinh viên học kinh tế.
899 “Bây giờ là sinh viên, sau này là vợ mà” Dương Minh nói: “Đi thôi, em không nói thì anh nói với cô chú”Nói xong hắn cầm tay Lâm Chỉ Vận đi đi về phía nhà nàng.
900 Nghe thấy câu trả lời của Dương phụ, bảo vệ liền luôn miệng xin lỗi Dương Minh, hơn nữa còn mở cửa ra vào tiểu khu. Dương Minh khen bảo vệ làm tốt nhiệm vụ.