821 Nhưng mà, bây giờ Dương Minh chỉ có thể giả vờ câm điếc, bất luận là Hoàng Nhạc Nhạc có ý gì với hắn không, thì hắn cũng không có khả năng xảy ra quan hệ liên hệ gì với nàng.
822 Tên cô hồ đã quen rồi, ngay cả hừ cũng chẳng thèm hừ, sải bước đi đến một chiếc xe sau lưng họ, leo lên xe. Mấy người này là người hầu trong gia đình của tên cô hồn này, lần này tên cô hồn đi đến Tùng Giang chơi, nghe nói là bên kia có băng đăng rất đẹp, cho nên liền dẫn người đi.
823 Dù sao lần này thì Dương Minh cũng thông qua chính quy để đến Macao, cũng là một du khách có đăng ký. Nếu xông vào hoặc len lén trèo vào, nếu để cho người ta phát hiện thì không biết sẽ có bao nhiêu phiền toái.
824 “Bây giờ?” Dương Minh vốn không có hứng thú với cờ bạc, cũng không phải là dân cờ bạc, cho nên càng không có bất cứ đam mê gì, Dương Minh không phải dân cờ bạc cũng bởi vì trên cơ bản hắn đã không tìm được niềm vui khi đánh bạc rồi!Mỗi lần chơi đều thắng, cờ bạc theo kiểu của hắn đã không còn là cờ bạc nữa, mà trở thành một loại trò chơi một bên rồi, đối thủ căn bản là không có cơ hội chiến thắng hắn.
825 “Vô nghĩa?” Dương Minh ngạc nhiên hỏi. “Đúng vậy, mỗi kì đều có, có vài người giàu có rãnh rỗi không có gì làm, thích phô trương sở thích của bản thân đăng lên báo.
826 Tuy rằng tờ báo này được in trước mấy ngày, nhưng mà, thời gian phát hành cũng đã được ấn định trước, mà người giống như Trịnh Thiếu Bằng, nhật trình mỗi ngày đều được an bài hết rồi, hơn nữa có khả năng là được chuẩn bị lâu dài luôn.
827 Bởi vì Macao là thành phố quốc tế nên nơi này có số dân gấp mấy lần Tùng Giang. Cũng vì vậy mà nhà hát này lớn hơn cả nhà thi đấu Tùng Giang. Những ngọn đèn nhấp nháy chiếu về phía sân khấu, từng làn khói bay lên, Thư Nhã từ từ xuất hiện trước mặt công chúng.
828 Không sai, chính là chiếc nhẫn làm bạn với Thư Nhã nhiều năm. Thư Nhã nhẹ nhàng vuốt là nhận ra được. Nhưng sao Dương Minh lại có chiếc nhẫn này? Đã như vậy thì Dương Minh phải sớm nhận ra mình chứ, nhưng sao lại giả vờ không nhận ra?Đầu Thư Nhã bây giờ rất loạn, mấy lần chút nữa hát sai lời.
829 Trương Tân và Vương Mi ngồi bên không ngừng cười nói. Bên này Dương Minh và Hoàng Nhạc Nhạc lại ngồi im uống rượu của mình. “Nhạc Nhạc, hai người sao giống như hai pho tượng vậy, im thế” Vương Mi uống nhiều rượu nên bắt đầu trêu đùa.
830 Nghĩ đến đây Dương Minh liền động tâm. Dương Minh à, sao mày lại biến thành người như vậy. Dương Minh không khỏi tự trách vì mình có suy nghĩ tà ác đó.
831 “Chẳng lẽ không có?” Vương Mi nghe Dương Minh nói vậy liền hỏi lại một câu. “Coi như vậy đi” Dương Minh gật đầu lấy lệ. Trương Tân đang ôm eo Vương Mi, Vương Mi hơi tránh một chút nhưng rồi để cho hắn làm như vậy.
832 Nhưng Dương Minh lại khác, cửa vừa có tiếng động hắn đã chú ý đến. Bây giờ đang có người muốn ám sát Trịnh Thiểu Bằng của yy này, ai biết có âm mưu với Hoàng Nhạc Nhạc không.
833 Những nghĩ lại thì mình không phải làm thế sau lưng bạn gái sao? chẳng qua từ xưa đến nay quan niệm nam nữ đã vậy. “Cô là bạn của Hoàng Nhạc Nhạc nên tôi phải khuyên một câu, an phận sẽ tốt hơn”Vương Mi cúi đầu ủ rũ nghe Dương Minh nói, không biết đang suy nghĩ cái gì.
834 Mặc dù lái xe là người đàn ông lạ mặt nhưng cũng không có gì phải nghi ngờ. Lưu Cát Hạo rút điện thoại di động ra gọi cho Vương Mi. Nhìn số điện thoại gọi đến, Vương Mi giật mình nhìn Trương Tân.
835 Dương Lệ nói. “Vậy là được rồi. Bác và chị về trước đi, em bây giờ đang ở Macao. Đợi em về rồi nói” Dương Minh nói với Dương Lệ. “Ồ, cứ vậy đi” Dương Lệ rất nghe lới Dương Minh.
836 Gia đình Hoàng Nhạc Nhạc, Lưu Cát Hạo biết. Nhà này làm ăn lớn hơn hắn mấy trăm lần. hắn đã từng có ý đồ với Hoàng Nhạc Nhạc, chỉ là Hoàng Nhạc Nhạc không coi trọng hắn.
837 Dương Minh nhíu mày. hắn vốn không thích gây chuyện, nếu Trương Tân thật sự thích Vương Mi mà Vương Mi lại nợ tiền Lưu Cát Hạo thì trả lại là được. Chẳng qua hắn không muốn gây chuyện nhưng Lưu Cát Hạo lại muốn cướp tiền.
838 “Anh Hạo, chi phiếu không phải anh để trong túi sao?” Một tên hỏi. “Tao biết, nhưng bây giờ không có!” lcg vội la lên : “Cái đó đến mười triệu lận đấy!”“Vậy.
839 “Là thế này, người này đã chặt đứt một ngón tay của em trai anh, Âu Dương Quân Viễn!” Âu Dương Quân Uy oán hận nói. “Mẹ kiếp, thằng nào to gan vậy? Dám động đến em trai của Âu Dương đại ca?” Lưu Cát Hạo cả kinh, thế lực của Âu Dương gia thế nào hắn biết, dám khiêu khích đến Âu Dương gia, quả thật là hết muốn sống rồi!“Hừ, đúng vậy, lần này anh đến chính là làm cho hắn có đi không có về!” Âu Dương Quân Uy cười lạnh nói.
840 Dương Minh đương nhiên là không biết Lưu Cát Hạo có quan hết với người của Âu Dương gia, nhưng mà cho dù biết thì đã sao, vốn dĩ từ đầu đến cuối Dương Minh không coi Âu Dương gia và cái tổ chức nhãn nhãn gì đó ra gì.