781 “Như vậy, cảm ơn Niếp tổng đã nhiệt tình tiếp đã, chúng tôi còn có việc phải đi trước, Hoàng ca, có việc gì cứ gọi điện cho em” Dương Minh cười cười chào tạm biệt Hoàng Vinh Tiến.
782 Thư Nhã kinh ngạc nhìn vào đống dụng cụ đo đạc nằm bên cạnh, tuy rằng Thư Nhã không phải là bác sĩ, cũng chưa từng sử dụng đến những thứ dụng cụ này, nhưng mà, một chút kiến thức y khoa thông thường thì vẫn có, vừa rồi, trên máy đo điện não và điện tâm đồ đang phẳng lặng thì đột nhiên bắt đầu có phản ứng, cái này đủ làm cho bất kì người nào chấn động.
783 Hoàng Vinh Tiến vốn nghĩ rằng, chỉ là đánh nhau với một bảo vệ của khách sạn thôi, căn bản là không phải chuyện lớn, tốn chút tiền bồi thường là có thể giải quyết nhẹ nhàng rồi.
784 “Ồ, là như vậy, người bị đánh có bị thương nghiêm trọng không?” Dương Minh nghe xong lại tiếp tục hỏi. “Người bảo vệ kia bị bầm hết cả con mắt. . . ” Hoàng Vinh Tiến nói.
785 Cho nên, sau khi lo lắng suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định để cho Dương Minh và Trần Mộng Nghiên có cơ hội cùng nhau đi chơi. Lâm Chỉ Vận gửi tin nhắn cho Dương Minh xong, vừa buông điện thoại xuống thì thấy mẹ đi vào hỏi : “Vận nhi, thế nào? Bụng còn đau không?”“Đỡ rồi ạ.
786 “Vương Chí Đào” Dương Minh nhíu mày, xem ra tất cả do hắn giở trò quỷ. Chẳng qua chỉ dựa vào một mình Vương Chí Đào thì sao làm lớn như vậy chứ?Vương Chí Đào làm được như vậy là tại sao? Chẳng lẽ có nội gián? Nói cách khác chuyện quá trùng hợp, đuôi thuyền mới thủng thì Vương Chí Đào đã xuất hiện.
787 Dương Minh đúng là không ngờ Vương Tuyết lại là em gái Vương Chí Đào. Dương Minh trước đó đã điều tra về gia đình Vương Chí Đào nhưng chưa từng biết hắn còn em gái.
788 “Vương Chí Đào không phải từ Tùng Giang đến sao?” Dương Minh quay đầu lại nói với Vương Tuyết. “Tôi. . . tôi không biết. Ca nô là tôi cho anh ta. Nhưng anh ta ở đâu thì tôi không rõ” Vương Tuyết nhỏ giọng nói.
789 Trần Mộng Nghiên tìm khăn lông sau đó lấy một chiếc ghế tới ngồi cạnh bồn tắm, lấy tay thử độ ấm rồi nói: “Có đủ ấm không anh?”“Được” Dương Minh cầm tay Mộng Nghiên rồi nói: “Hay là em cũng vào đây?’“Anh nói gì thế.
790 “Vậy là cái gì?” Dương Minh hỏi tiếp. “Anh là đồ ngốc” Trần Mộng Nghiên sắp điên lên rồi. “A” Dương Minh cười khổ một tiếng. Làm người đứng đắn lại bị coi là đồ ngốc.
791 Hai người thu dọn một chút, Trần Mộng Nghiên hành động không tiện lắm nhưng cũng may không ảnh hưởng gì nhiều. Dương Minh gọi điệm cho Điền Đông Hoa hỏi hắn xem có muốn về không.
792 “Em biết ở đâu có Pizza không?” Dương Minh đúng là chưa ăn Pizza bao giờ. “Ở phố buôn bán và gần trường đều có” Lâm Chỉ Vận đã ăn một lần và cảm thấy khá ngon.
793 Trần Mộng Nghiên khá do dự về cái chết của Vương Chí Đào, cuối cùng nàng không nói bố. Bởi vì nếu bố tham gia thì Vương Tuyết sẽ gặp bất lợi. Vương Tuyết có thể bị xử phạt, đây không phải điều mà Dương Minh mong thấy.
794 “Vâng, tốt quá” Ngô Trung Kiệt vui mừng nói, đây là kết quả hắn muốn nhất. Thực ra nó cũng không cần Dương Minh dạy thêm, vì học Lâm Chỉ Vận cũng được mà.
795 “Hắc hắc, em quên Dương ca lúc ở quán rượu sao? Một cước đá bay Ngô Tân Khải? Đó mới là mạnh” Tất Hải nói. “Anh nói cũng đúng. Anh vừa nãy dũng mãnh như vậy, Dương ca có thể nói với Báo ca đề bạt anh không?” Cát Hân Dao trong lòng vừa động mà nói.
796 “Ở bên kia” Lâm Chỉ Vận hưng phấn chỉ vào một cái thôn nhỏ cách đó không xa. Dương Minh nhìn theo hướng chỉ của Lâm Chỉ Vận, quả nhiên, cách đó không xa là một thôn nhỏ, đây là một thôn làng gần Tùng Giang, bình thường Dương Minh không có đến đây, cho nên cũng không biết nơi này.
797 “Không phải. . . . không phải. . . ” Trương Tiểu Trung vội vàng lắc đầu : “Nhưng mà, bây giờ nhà tôi đang thiếu nợ rất nhiều, chỉ sợ không kịp tìm công việc mới.
798 Dương Minh dùng kinh nghiệm của bản thân để nói cho Lâm Dịch biết, nhớ lại lúc đối phó với Vương Chí Đào, mình đã nhẫn nhịn bao lâu mới ra tay? Nếu đổi lại là người khác, Dương Minh cũng lười nói nhiều với hắn.
799 Tuy rằng chỉ là một trấn nhỏ, nhưng mà, làm ra thanh thế lớn như vậy, để người khác thấy cũng không tốt. Bạo Tam Lập gật đầu, nói : “Được, để tôi kêu bọn họ lên xe”Bạo Tam Lập gọi một người bên cạnh đến, sau đó nói ý của Dương Minh ra, lập tức bắt tay vào an bài, trong nháy mắt, cả đống người đều lên xe, tuy rằng mấy chục chiếc xe nhìn vẫn chói mắt, nhưng mà vẫn đỡ hơn trước kia rất nhiều, người không biết còn tưởng rằng là xe du lịch hay là xe vận chuyển khách.
800 Lưu Duy Sơn đầu năm nay được mời lên làm hiệu trưởng, nhưng từ khi con trai mất tích, Lưu Duy Sơn cũng trở nên lạnh nhạt với mọi việc, cũng nhờ trước đó nhận Dương Minh làm con nuôi, cho nên mới bắt đầu có hy vọng về cuộc sống, cho nên, lần này mời ông thì ông mới đồng ý đề nghị này.