621 Lao Feng cũng đã nhìn ra, hai tên này đều là những kẻ độc ác dã man, có lẽ vừa chuẩn bị đưa tiền, thì đã tiễn mình lên tây thiên rồi! Cho nên, mới bắt đầu tính toán với hai tên này.
622 Hành động này của Lao Feng càng làm cho Dương Minh ngạc nhiên, nhíu mày nói: “Lão già, đừng có nói đùa. Tôi cứu lão là bởi vì quán này có chút quan hệ với tôi.
623 “Làm việc? Tôi đi làm việc, không phải chúng ta. . . ” Dương Minh lắc đầu. “Không có gì, sư phụ, ngài làm việc không phải cần người làm chân chạy sao, tôi làm chân chạy cho ngài” Bây giờ suy nghĩ của Lao Feng chính là mong Dương Minh làm xong việc rồi sau đó chính thức nhận hắn làm đồ đệ.
624 Vạn tổng như mê muội, không phải là giả lợn ăn cọp đó chứ? Đang chơi một nhân vật nhỏ bé như hắn đó chứ? Lại nhìn mặt mày bầm dập của Lao Feng, Vạn tổng rùng mình.
625 “Nên mà, đó là điều tôi nên làm” Lao Feng vội vàng nói. Lúc này Vạn tổng mới biết thì ra Dương Minh là ân nhân cứu mạng của Lao Feng. Mà Phùng Vạn Giang cũng hiểu rõ tại sao Lao Feng lại tôn kính Dương Minh như vậy.
626 “Chị gọi em dậy rồi cong gì nữa, ha ha” Dương Minh cười nói: “Chờ em, lập tức đến ngay”Triệu Oánh lặng lẽ dập máy, không khỏi cười khổ trong lòng. Tuy nói Dương Minh nhỏ hơn mình, chẳng qua mỗi lần đều là Dương Minh quan tâm đến nàng, làm cho Triệu Oánh tự động quên chênh lệch về tuổi giữa hai người, cũng không thể khống chế được tâm trạng của mình.
627 Cũng khó trách Vương Kim Đức nói như vậy. Trong đầu hắn đang nghĩ cho rằng Triệu Oánh là người phụ nữ của Dương Minh, cho nên thấy Dương Minh tức giận liền nghĩ rằng mình chọn loại không đúng ý của Dương Minh.
628 Hầu Chấn Hám rời đi, Dương Minh và Triệu Oánh liền bắt đầu đi dạo quanh hội chùa. Triệu Oánh mặc dù khá háo hức nhưng không nóng lòng như Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận.
629 Hai người không tiếp tục đề tài này nữa, xem biểu diễn một lát rồi rời khỏi phố biểu diễn. “Chị nghe nói phố giải trí rất vui” Triệu Oánh đột nhiên nói.
630 Thấy người tổ chức can thiệp, Vương Đại Quang càng thêm điên cuồng, trực tiếp mà kéo, muốn mau chóng kéo Dương Minh xuống. Chẳng qua Dương Minh đâu dễ bị hắn kéo xuống? Nói Dương Minh là thạch sùng cũng là hạ thấp hắn.
631 “Mộng Nghiên” Dương Minh la lớn. Trần Mộng Nghiên chạy không quá nhanh. Dù sao cũng là con gái, hơn nữa bây giờ đang đua lòng nên mắt hơi mơ hồ. Cho nên Dương Minh đuổi chưa được bao xa đã thấy Trần Mộng Nghiên.
632 “Để cho chúng ta tùy tiện chọn một cái hay là chỉ định sẵn?” Dương Minh hỏi. “Tùy tiện chọn, chẳng qua con có biết chọn không?” Phương Thiên kì quái hỏi.
633 “Dậy đi, thằng nhóc! Hôm nay bắt đầu huấn luyện!”Phương Thiên quát bên tai của Dương Minh. Dương Minh mở mắt, nhìn xuyên ra bên ngoài, nhìn lên trời, quả nhiên là mặt trời đã lên cao, nhìn vị trí của mặt trời, có lẽ là khoảng chín giờ sáng.
634 Ở đây rất nhiều người biết cái máy bay này, cho nên đều ân cần chạy đến, xem ra lực ảnh hưởng của Hoesch vẫn rất lớn. Thân phận của Dương Minh và Phương Thiên bây giờ là hai cha con từ Trung Quốc đến đây du lịch, cũng là khách lớn của Hoesch, nhân viên của đảo Henry đương nhiên không dám đắc tội, trực tiếp an bài cho họ phòng tốt nhất, đưa đến những đồ ăn ngon nhất.
635 Nhìn thấy Dương Minh đang núp sau lùm cây nháy mắt về mình, Phương Thiên hài lòng gật đầu, ngộ tính và năng lực của thằng bé này quả không tồi, xem ra bản thân không chọn sai đồ đệ.
636 “Tiểu thư mỹ lệ, xin phép cho tôi mời cô nhảy một bản chứ?” Lanka dùng tư thế mà hắn cho là tao nhã nhất, để nói với Thư Nhã. Thư Nhã cùng cha đến tham gia bữa tiệc trên Elise, hoặc nói là, cha của nàng mượn danh tiếng của nàng để tham gia bữa tiệc này cũng chưa đủ.
637 “Các người. . . ” Thư Nhã vừa định mở miệng hỏi, thì cái miệng đã một tên chặn lại! Sau đó hắn dùng băng keo dán kín miệng của nàng lại!Thư Nhã hoảng sợ nhìn hai người trước mặt, muốn kêu cứu, nhưng không kêu ra được âm thanh nào.
638 E hèm, thật ra tình huống này rất là hiếm gặp, nhưng Thư Nhã chính là loại con gái cố chấp như vậy đó, một khi đã quyết định thì cả đời không quay đầu lại.
639 Lúc mới đầu, Lanka cho rằng loại đau đớn này sẽ nhanh chóng kết thúc, nhưng mà lại phát hiện ra rằng, loại đau đớn này căn bản là không chấm dứt! Lanka không biết Dương Minh đã làm gì, cũng không kịp nghĩ gì, thì cả người hắn đã phát ra một cơn đau tới não.
640 Bởi vì đây là bí mật nhỏ của nàng và Dương Minh. . . hai người đã lâu rồi chưa có bí mật nhỏ nào, điều này làm ch Thư Nhã không tự kìm hãm được, nhớ lại ngày xưa ấy, nhớ đến lúc hai người cùng đến trường.